Năm thứ hai sau khi tôi chết, Trần Kiến Dương hai mươi hai tuổi, trở lại trường học.
Ai cũng với tôi là lên đại học sẽ thong thả hơn, tôi vất vả lắm mới chịu đựng qua lớp mười hai, đã sắp bước vào đại học rồi. Ai ngờ cứ thế mà mất mạng.
Trần Kiến Dương có rất nhiều bè, thấy quay lại trường, ai cũng vui mừng chào hỏi.
Có một chàng trai nhuộm tóc đỏ đi tới, trông khá quen mắt, hình như là người học chung với Trần Kiến Dương từ trung học tới bây giờ, Lâm Hoành.
Mỗi lần thấy tôi, ấy cũng sẽ : “Đây không phải là thanh mai nhỏ của Trần Kiến Dương sao?”
Nhưng lần này, đến tên của tôi ấy cũng không dám ra.
Vết thương mà, chỉ cần chạm nhẹ là đủ đau rồi. . .
Bạn bè đã lâu, Lâm Hoành gắn bó và hiểu rất rõ Trần Kiến Dương.
Dùng mắt thường cũng có thể thấy , trạng thái của Trần Kiến Dương đã khá hơn rất nhiều.
Sau đó Lâm Hoành có nên rất ít khi đi học chung với Trần Kiến Dương.
Ngày hai mươi tháng năm* này, Lâm Hoành hào hứng chạy tới, giọng đầy vui vẻ: “Trần Kiến Dương, tôi với Đậu Đậu đi khu vui chơi, cậu đi chung với chúng tôi không?”
* Ngày lễ nhân của Trung Quốc.
Đậu Đậu là của Lâm Hoành.
Trần Kiến Dương hơi sửng sốt một chút, rồi lắc đầu một cái, chỉ chỉ vào bản vẽ trống không: “Không đi, tôi chưa vẽ xong.”
Lâm Hoành liếc mắt, “Được rồi rồi, biết cậu thích học tập mà.”
Trần Kiến Dương bị ấy chọc , giỡn qua lại với Lâm Hoành.
Ánh mặt trời chiếu vào trên người Trần Kiến Dương, từng tia sáng tô vẽ thêm cho nét đẹp của .
Tôi đến ngây người.
Không hổ là trai của tôi, trông dáng dấp thật là đẹp mắt mà.
Quả thật là Trần Kiến Dương rất đẹp trai, nếu không cũng sẽ không có nhiều người lạ xin Wechat của đến .
Vào một ngày bình thường, một Trần Kiến Dương bình thường, buổi tối ngày hai mươi tháng năm, mọi thứ bình thường đã bị vỡ.
Tôi uống thuốc rồi nằm xuống, vì tôi cũng ngủ thiếp đi.
Ai ngờ hơn hai giờ sáng, tôi đang mơ mơ màng màng thì thấy một vật khổng lồ trên giường, tôi rất sợ gặp phải đồng loại của mình.
Không sai, ma thì cũng biết sợ ma thôi.
Tôi tỉ mỉ lại thêm lần nữa, phát hiện đó là Trần Kiến Dương.
Hơn nửa đêm không chịu ngủ mà gì chứ.
Tôi bay đến gần , muốn thử xem đang gì.
Kết quả là chỉ đang ngồi ngẩn người mà thôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Anh không ngủ , tôi cũng không ngủ, cứ thế lượn quanh vòng vòng bên người .
Tóc Trần Kiến Dương dựng thẳng lên, cứ như là ổ chim.
Tôi đưa tay ra, muốn chạm thử một chút, tay lại xuyên thẳng qua đầu , trước đây tôi cứ nghĩ rằng cảnh tượng này chỉ có thể xuất hiện trong phim hoạt hình.
Tôi duỗi tay ra rồi rút tay lại thêm lần này, đầu Trần Kiến Dương như một ra thêm một cánh tay.
Tôi đang chơi vui vẻ đến mức quên hết mọi thứ xung quanh, Trần Kiến Dương bất ngờ gục đầu xuống.
Anh chôn đầu vào giữa hai đầu gối, tiếng khóc thút thít như có như không truyền ra ngoài.
Tôi kinh ngạc rút tay về, tiếng khóc của như con d.a.o đ.â.m thẳng vào tim tôi, đau quá.
Trần Kiến Dương, em không trêu nữa, đừng khóc có không.
Ngay cả một người có thể thay tôi an ủi cũng không có.
Chắc hẳn đang nhớ tới khu vui chơi.
Đó là nơi chúng tôi quyết định sẽ ở bên nhau.
Trần Kiến Dương mười chín tuổi, mới vừa thi vào trường đại học, kéo tôi đến khu vui chơi.
Ngày đó tôi vẫn còn mặc đồng phục học sinh, vội vội vàng vàng chạy theo .
Chúng tôi cùng ngồi xe xuống núi, mặt mày tôi phờ phạc hẳn, : “Viên Viên, chúng ta chụp một tấm ảnh đi, bây giờ em tương đối trắng đấy.”
Tôi liếc mắt, ha ha lớn.
Chúng tôi đứng ở trạm xe, trông không khác gì hai đứa ngốc.
“Viên Viên, thi đại học xong, có phải em nên tặng cho một món quà không.”
“Anh muốn quà gì?” Tôi hỏi .
Anh bất ngờ im lặng.
Tôi nghi ngờ quay đầu sang , đối diện với ánh mắt sáng ngời của .
Trong khu vui chơi ồn ào, bằng giọng rất nhỏ.
“Viên Viên, chúng ta ở bên nhau đi.”
Nhỏ như , tôi vẫn nghe .
Sớm biết có ngày này, khi đó tôi đã không đồng ý với .
Anh khóc đau lòng đến thế, giống như một món đồ dễ vỡ.
Cái tên “Viên Viên” như thanh búa, cứ gõ đi gõ lại, gõ tim thành mảnh vụn.
Năm thứ ba sau khi tôi chết, Trần Kiến Dương hai mươi ba tuổi, gặp một .
Thật ra thì trong ba năm qua, số gặp đếm không xuể.
Nhưng người tôi nhớ thì chỉ có một, vẻ ngoài của ấy quá giống tôi.
Giống tới mức nào ư?
Lần đầu tiên Trần Kiến Dương gặp ấy, đã không nhịn gọi một tiếng “Viên Viên”.
Tôi đứng một bên trách mắng : Anh lắm, ngay cả em mà cũng có thể nhận sai!
Tên ấy không phải là Viên Viên, mà là Lâm Di Gia.
Duyên phận kì diệu như đấy, gặp phải một lần, thì sẽ có vô số lần sau.
Trần Kiến Dương luôn có thể vô gặp mặt ấy.
Mỗi một chỗ trên sân trường.
Cuối cùng, ở trong thư viện, Lâm Di Gia xin phương thức liên lạc của Trần Kiến Dương.
Lúc này tôi mới muộn màng phát hiện, hóa ra không có gì là vô gặp gỡ cả, tất cả đều là kế hoạch của ấy.
Trần Kiến Dương không lên tiếng.
Tôi thấy biểu cảm của Lâm Di Gia trở nên lúng túng, vẫn không chịu thua bướng bỉnh đứng đó chờ một câu trả lời.
Đúng như tôi đoán, Trần Kiến Dương từ chối.
Lâm Di Gia càng cản càng hăng, không biết kiếm phương thức liên lạc của Trần Kiến Dương từ đâu ra, rất nỗ lực gửi tin nhắn cho .
Thỉnh thoảng Trần Kiến Dương sẽ trả lời lại đôi câu, trong giọng đều chứa ý từ chối.
Cuối cùng, vẫn là không giống nhau.
Tôi biết, Lâm Di Gia không giống.
Chỉ vẻ ngoài thôi, vẫn thấy có điểm không giống.
Tôi hy vọng Trần Kiến Dương thoát khỏi bóng tối là tôi, lại ích kỷ hy vọng có thể luôn tôi như trước.
Có người , con người sau khi c.h.ế.t không thể đi đầu thai, bởi vì có chấp niệm.
Tôi đã một linh hồn suốt ba năm.
Chấp niệm của tôi, có thể là không có cách nào chăm sóc ba mẹ khi về già, cũng có thể là, không có cách nào bên cạnh Trần Kiến Dương cả đời.
Nơi này có người tôi , sao tôi có thể rời đi chứ.
Trần Kiến Dương vẫn không chấp nhận Lâm Di Gia.
Đêm hôm đó, Lâm Di Gia hỏi : “Bạn nữ trên trang cá nhân của cậu là ai?”
Trần Kiến Dương cứ lại tấm ảnh kia trên trang, cuối cùng ra hai chữ: “Bạn .”
Là , đã qua đời ba năm.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Còn vì sao tôi lại căng thẳng, tôi đổ cho việc tại tôi ích kỷ.
Trần Kiến Dương lại lẩm bầm lầu bầu với không khí.
Anh : “Viên Viên, cho là em đã trở lại.”
Anh : “Viên Viên, không người nào có thể thay thế em cả.”
Anh : “Viên Viên, rất nhớ em.”
Anh : “Viên Viên, em nghe thấy không? Anh thật sự rất nhớ em.”
Em nghe thấy.
Trần Kiến Dương ơi, em nghe thấy tất cả.
Bạn thấy sao?