Từng Yêu Ta Như [...] – Chương 2

2

, ngay khi hỉ phục còn chưa cởi xuống, ta đã rút thanh đao giấu trong đống củi ngoài sân, mười bốn tuổi, ta gạt nước mắt và nỗi nhục sang bên, cầm đao kề lên cổ, dọa đến mức bọn nội giám ỷ thế h.i.ế.p người phải vội vàng thỉnh thái y.

Về sau để dưỡng thân cho Yến Lãng, ta chắt bóp mọi chi dùng, thường khi một bữa no, lại một bữa đói.

Tiên đế ba ngày g.i.ế.c năm hoàng tử, khiến ta suốt ngày sống trong kinh hãi lo âu, thân thể chẳng lúc nào điều dưỡng, đến cả nguyệt tín cũng không đều đặn.

Hàn chứng trong người là năm ấy Yến Lãng bị huynh trưởng truy sát, ta khoác lên người áo bào của chàng, cưỡi Bạch Sư mã của hắn, dẫn toán quân truy đuổi theo sang hướng khác.

Yến Lãng tìm ta khi thân ta đã nằm mê man trong dòng tuyết lạnh dưới vực ba ngày ba đêm.

Viện thủ Viện Thái Y – người am tường y thuật phụ khoa nhất – rằng, nếu khi ấy Bệ hạ đến sớm nửa ngày thôi, thân thể nương nương đã không đến nỗi suy nhược đến thế.

Hai năm đầu, thuốc thang khiến ta nôn mãi không ngừng, nôn đến mức về sau chỉ còn có thể uống chút cháo loãng cho qua bữa.

Yến Lãng xót xa nắm lấy tay ta gầy gò, đôi mắt ửng đỏ, tràn đầy hổ thẹn:

“Chưởng Châu, chúng ta không uống nữa, đắng lắm rồi.

“Là lỗi ta, nếu đến sớm hơn, nàng cũng đâu phải…”

Hắn áy náy quá nhiều, nên ban chiếu chỉ, sẽ tuyển một đứa trẻ trong tông thất để nhận con thừa tự, hắn thà không có con, cũng không muốn ta chịu khổ thêm lần nữa.

Lòng ta buồn khôn tả, nên mỗi ngày đều nhẫn nhịn mà uống từng chén thuốc đắng, chỉ mong trời cao đoái thương cho chút hy vọng.

02

Mãi đến một năm trước, muội muội góa bụa của ta – Thôi Minh Thư – đang chịu tang chồng, bụng lại đã mang thai lớn.

Trong tộc lấy nhục nhã, ép hỏi cho bằng gian phu là ai, thì giữa đêm khuya, Yến Lãng cưỡi ngựa vượt gió mà đến, ôm lấy Thôi Minh Thư đang mặc áo tang trước linh đường như châu ngọc, đưa về hành cung giấu kín.

Quần thần đồng loạt dâng sớ can gián.

Nhưng đều bị Yến Lãng một câu nhẹ hẫng gạt đi: “Hậu cung vô chủ, Hoàng hậu vô tử.”

Chỉ còn lại một khúc xương cứng đầu là Ngự sử Lý đại nhân, chịu trượng hình nơi triều vẫn kiên quyết quỳ ngoài điện.

Cuối cùng bị Yến Lãng mắng là tảng đá trong hố xí, cứng đầu vô dụng, liền bị lưu đày Lĩnh Nam, giáng chức tiểu quan cỏn con.

~Truyện đăng bởi Lộn Xộn page~

Từ chuyện của Lý ngự sử, bách quan bắt đầu bàn bạc phong hiệu cho Quý phi, là “Huệ” hay là “Thục”.

Khi ta tin, liền xách kiếm xông vào hành cung, đứng trước rèm châu, trong lòng lại bất chợt sinh ra một tia do dự kinh hoảng.

Những năm qua, ta từng nghe vài lời đồn đãi.

Rằng công tử họ Vương chưa từng viên phòng với Thôi Minh Thư, cũng không dám nạp thiếp, đến khi Yến Lãng đăng cơ, hắn lại c.h.ế.t một cách lạ lùng.

Thấy ta khựng lại, Thôi Minh Thư ngạo nghễ ôm bụng lớn, dùng khăn tay che miệng .

[ – .]

Cười ta nhát gan, ta si tâm vọng tưởng, càng ta bao năm nay bị che mắt, dốc lòng áo cưới cho nàng ta:

“Tỷ tỷ, thật ra người A Lãng muốn cưới từ đầu vốn là muội. Nhưng năm đó tranh đoạt ngôi vị hiểm nguy trùng trùng, huynh ấy không dám đánh đổi thế lực nhà họ Thôi, cũng không nỡ dùng muội quân cờ.

“Nên mới để muội gả vào phủ họ Vương tránh tai họa, ngược lại thì chọn tỷ – cái thứ con hoang do ngoại thất sinh ra – đem ra che chắn phía trước.”

Dứt lời, nàng ta khinh miệt liếc thanh kiếm trong tay ta, một ánh mắt liền thấu vẻ hung hăng giả tạo:

“Tỷ tỷ có biết không, thật ra tỷ vốn có thể có con đấy.

“Đáng tiếc hôm tỷ ngâm mình dưới dòng băng tuyết kia, lại trùng đúng sinh thần của muội.

“Muội muốn ăn bánh táo hoa trong cung, A Lãng liền thúc ngựa phi nhanh mang đến, lúc đến bánh trong tay vẫn còn nóng hổi.

“Thế … muội lại chê ngọt quá, một miếng cũng không buồn ăn.”

Năm năm thuốc đắng tựa như bóp chặt tim gan ta trong thoáng chốc, mùi đắng tanh ngọt ngào ấy chợt trào ngược lên cuống họng.

Đến khi hoàn hồn lại, thanh kiếm trong tay ta đã c.h.é.m đứt rèm châu.

Hạt châu lớn nhỏ rơi lả tả theo từng tiếng thét kinh hoàng, lăn dài xuống bậc thềm, m.á.u từ giữa hai chân Thôi Minh Thư trào ra như suối.

Nàng ta không ngờ ta thực sự hạ kiếm, trong lúc tránh né liền vấp ngã lăn xuống.

Yến Lãng vội vàng chạy đến, một cái tát giáng thẳng vào mặt ta, khiến ta loạng choạng lùi lại mấy bước.

Ta không chịu cúi đầu, cũng không để nước mắt rơi, chỉ ngẩng cao đầu, chằm chằm vào hắn, vừa vừa rơi lệ, từng chữ từng lời như khắc sâu vào tim hắn:

“Yến Lãng, lần sau gặp lại nàng ta, ta nhất định sẽ .”

Nghe ta , vẻ áy náy trong mắt Yến Lãng lập tức tiêu tan:

“Đồ đàn bà điên! Ngôn cuồng loạn ngữ! Tham vọng che mắt!

“Ngươi không thể sinh con, chẳng lẽ ngay đến một đứa trẻ cũng không dung nổi hay sao?”

Ta muốn bật , lại đến mức nước mắt rơi từng giọt lớn:

“Yến Lãng, hôm đó… người thật sự lập tức đến tìm ta sao?”

Hắn kinh ngạc ta, mà lại không dám thốt một lời.

Sự thật đến muộn như lưỡi d.a.o gỉ sét, cùn mòn cắt sâu vào tim.

Từ đó về sau, ngoài những dịp tế lễ nuôi tằm, phát chẩn cứu đói, phát thuốc cứu dân.

Ta không gặp Yến Lãng nữa, cũng không uống những thứ thuốc đắng khiến ta cau mày kia nữa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...