Ta ngẩng đầu , Yến Lãng vẫn còn ngẩn ngơ đứng đó, thật lâu chẳng dám bước lên nhận ta.
“… Chưởng Châu?”
Trong lòng ta trào dâng chán ghét, vô viết nhầm một chữ.
Yến Lãng mắt hoe đỏ, muốn tiến tới ôm ta vào lòng:
“Chưởng Châu, trẫm nhận chiếu thư do nàng viết… nàng không biết trẫm vui đến thế nào khi biết nàng vẫn còn sống…
“Trẫm nghe hai huynh đệ Thôi gia dám mưu nàng, đã sai Vệ Diễn xử tử cả hai.
“Còn về Thôi Minh Thư, trẫm đã phế bỏ nàng ta rồi. Về sau, dù có hay không có con nối dòng, nàng vẫn là…”
Ta lùi lại một bước, thản nhiên Yến Lãng:
“Bệ hạ rảnh rỗi đến đây ôn lại cảm với cố nhân, chi bằng ra ngoại thành xem lấy bách tính của ngài.
“Họ đang chịu khổ, vì sự hôn ám vô năng của bệ hạ.”
Yến Lãng gắng gượng ho khan từng trận, đến lúc ấy ta mới phát hiện — hắn đã bệnh nặng, toàn thân nóng như thiêu.
Vệ Diễn vội vàng quỳ xuống, mong ta khuyên giải Yến Lãng:
“Bệ hạ vì muốn đến Lĩnh Nam rước nương nương hồi cung, đã ngày đêm không nghỉ, nhiễm phải ôn dịch cũng không chịu khám trị.
“Thuộc hạ khẩn cầu nương nương khuyên răn Bệ hạ một lời…”
Yến Lãng vùng vẫy vươn tay nắm lấy tay ta, giọng đầy khẩn thiết:
“Chưởng Châu, trẫm cứ ngỡ nàng đã chết.
“Những ngày qua trẫm sống trong thống khổ, trong hối hận…
“Nếu nàng không chịu tha thứ cho trẫm, thì trẫm cũng chẳng cần y quan chữa bệnh nữa.”
Ánh trăng chiếu xuống, rọi rõ ánh mắt hắn cố chấp mà ngang ngược, hệt như năm xưa ta cự tuyệt viên giả tử đan.
Hắn vẫn cố chấp nhét vào tay ta, chân thiếu niên thuở ấy là thứ đáng quý nhất, đến cả ánh mắt ta cũng rực rỡ như lửa:
“Nếu trẫm thất bại, Chưởng Châu nàng vẫn còn một con đường sống.
“Nàng phải sống cho thật tốt.”
Nếu như giờ hắn chịu an dưỡng chữa trị, dẫu có là dùng một đạo thánh chỉ buộc ta cúi đầu.
Ta cũng sẽ hắn bằng một ánh mắt khác.
Nhưng hắn… vẫn là kẻ trẻ con cố chấp, như bao lần trước kia.
Có một bậc quân vương như thế, là bất hạnh của lê dân.
“Tuỳ ngươi.”
Yến Lãng không chịu chữa trị, chỉ cố chấp kéo theo tấm thân trọng bệnh đến cầu mong ta liếc hắn một cái.
Hy vọng ta nhớ xưa, hắn nắm lấy tay áo ta, ánh mắt đầy mong chờ, kể lại biết bao chuyện thuở trước.
Nói rằng ta từng kề d.a.o lên cổ cầu thái y cho hắn.
Nói rằng ta từng cưỡi Bạch Sư mã, vì hắn mà dẫn địch rời xa.
Nói rằng những năm tháng ta một lòng một dạ vì hắn, luôn vì hắn chịu ấm ức mà rơi lệ.
Gió từ cửa sổ lùa vào, thổi xào xạc từng trang sách trên án.
Sách còn có thể giở lại trang cũ, tháng năm… chẳng thể quay đầu.
Ta khẽ lắc đầu, từng chút từng chút rút tay áo khỏi tay hắn:
“Những điều Bệ hạ , thần thiếp… chẳng còn nhớ rõ nữa.
“Có lẽ là năm ấy trời quá lạnh, đau đến mức sinh ra bài học, nên không dám nhớ lại nữa.”
Ánh mắt Yến Lãng dần dần trở nên ảm đạm, tàn tro.
Hắn cúi đầu thật lâu, rồi bỗng nhiên phun ra một ngụm m.á.u tươi.
09
[ – .]
Dù Hà lão y tâm từ bi, hết lòng cứu chữa, thân thể Yến Lãng cũng đã bị chính hắn dằn vặt đến suy sụp.
Khi trở về kinh đô, Yến Lãng đã yếu đến mức chẳng thể thượng triều.
Bệnh trầm trọng, trong lúc hiếm hoi còn tỉnh táo, hắn hạ thánh chỉ, truyền ngôi lại cho ta.
Nữ tử đăng cơ vốn chưa từng có tiền lệ, điều duy nhất khiến ta băn khoăn là liệu thế gia có phục, liệu lòng dân có thuận.
Trước hết, trảm Thôi thị — lấy việc tham ô ngân cứu tế, vơ vét dân chúng mà răn thiên hạ.
Pháp trường vang tiếng mắng chửi không dứt, đao của đao phủ cũng c.h.é.m đến mòn lưỡi.
Ta đang toan nghĩ cách tự tạo thanh thế cho bản thân.
Dân gian đã liên tục xuất hiện dị tượng.
Kinh thành có người thấy phượng hoàng hạ thế, bảy vì tinh tú kết thành liên châu chiếu rọi.
Lĩnh Nam đào mấy pho tượng Dược Thần nương nương, dung nhan chẳng khác gì nữ đế.
Các nơi dâng tấu đều hợp thiên mệnh, là ý trời sở quy — ôi chao, khiến trẫm thật là khó xử.
Những năm ta trị vì, không nạn không hạn, gió thuận mưa hòa.
Bách tính vốn chẳng màng ai ngồi ngai vàng phượng tọa, điều họ mong cầu bất quá chỉ là người trên giảm phần bóc lột, để cả đời họ không đói không bệnh, an cư lạc nghiệp mà thôi.
Lý Thận Chi phong Tả tướng, giám sát nội chính.
Chốn triều đình, quan lại thường cảm thán Lý Tướng phụ tá Thánh thượng dùng người hiền tài, cải cách cương thường, cần mẫn trị quốc, chỉ là đôi khi… hơi quá cứng nhắc.
Thật chẳng rõ Nữ đế cách nào chịu đựng tính nết như gỗ lim của hắn.
Thế trong hậu cung, cung nhân nhắc đến Tả tướng, ai nấy đều biết Hoàng thượng có thừa thủ đoạn trị người.
Như yến tiệc Trung thu lần này chẳng hạn.
Quan lại và mệnh phụ đều tề tựu đông đủ, chỉ riêng Lý Thận Chi lại viện cớ bệnh mà thoái thác.
Vệ Diễn vốn xưa nay chẳng vừa mắt việc Lý Tướng lòng Thánh thượng, lạnh :
“Thánh thượng minh, đời nào có kẻ cứ tới tiết là sinh bệnh?
“Xin Người chớ để bị hắn che mắt, ai biết hắn không dự yến, trong bụng đang mưu gì.”
Ta nghĩ, lời Vệ Diễn cũng không hẳn vô lý.
Yến tiệc vừa tàn, vị Tả tướng kia — người chẳng đến dự tiệc — liền thỉnh đến Tiêm Gia cung.
Dưới ánh trăng, cùng ngắm hoa… cùng thưởng mỹ nhân.
Ta rót một chén rượu, chống cằm Lý Thận Chi:
“Ái khanh là có bệnh, là bệnh chỗ nào?”
“Thần…”
Hắn vốn không quen dối, chỉ ấp a ấp úng, chẳng dám ta.
“Nếu đã không rõ , tức là lừa gạt trẫm, đó là tội khi quân.”
Ta thấy vị Tả tướng kia mặt đỏ như hoa tường vi sau cơn mưa,
Thật khiến người ta cảm thán, vị trạng nguyên năm xưa quả thực điểm trúng tâm hoa.
“Nương nương… thần thật sự không uống rượu…”
Tiêm Gia cung tràn ngập hương rượu, xiêm y vương vãi cũng phảng phất men say.
Sắc hồng từ vành tai lan đến cổ, hắn cuối cùng cũng chịu ra đôi lời thật tâm.
Gió đêm thổi qua lò vàng tỏa mùi hương Bách Hợp, luồn từng đợt ấm áp vào trong điện.
Từng chút một, nghiền nát tường vi, từng tiếng một, những tiếng thở dài run rẩy vụn vỡ:
“Nương nương… thần thật lòng mến người…”
Trăng đoàn viên rạng rỡ, đơn độc soi đêm khuya, hoa vẫn nở rực rỡ.
~Truyện đăng bởi Lộn Xộn page~
Tiêm Gia phấp phới gió lay, uyên ương mải mê hoan lạc, chẳng chịu ngủ yên.
( Hết )
Bạn thấy sao?