5.
Đêm đó, tôi dọn khỏi căn nhà từng là tổ ấm của hai chúng tôi.
Tôi không lấy căn hộ, để Lục Từ quy đổi ra tiền. Cũng may không bạc bẽo, các điều khoản trong hợp đồng chia tài sản khá hợp lý.
Vì chưa tìm chỗ ở, tôi tạm đến nhà thân.
Khi dọn hành lý, tôi bất cẩn để một chiếc đinh cứa vào chân, vết thương rách khá sâu.
Chưa đến một phút, máu đã chảy đầm đìa, khiến thân tôi sợ đến tái mặt.
“Đi bệnh viện ngay! Trùng hợp lắm, đêm nay em họ tớ đang trực!”
Em họ ấy họ Lâm, tên là Lâm Tự.
Tôi từng gặp vài lần không tiếp nhiều.
Anh đeo khẩu trang y tế, chỉ lộ ra đôi mắt – một mí, sắc lạnh, làn da trắng lạnh lẽo, toát lên vẻ xa cách khó gần.
Trong lúc thân tôi đi đóng tiền, im lặng xử lý vết thương cho tôi. Vì thuốc sát trùng quá rát, tôi siết chặt mép ghế đến trắng tay.
Anh nhận ra, liền nhẹ tay hơn hẳn.
“Kia là gì ?” – sau khi băng bó xong, nhặt lên chuỗi hạt Phật không biết rơi ra từ túi tôi từ lúc nào.
Tôi vài giây, thản nhiên đáp: “Để cầu bình an thôi.”
“Có thể tặng tôi không?”
“Cái này…” – tôi hơi do dự. Dù sao cũng từng tặng người khác, lại còn bị vứt bỏ.
“Tôi có nghe chị tôi , trước đây từng đến chùa xin chuỗi hạt này, là cái này đúng không?”
Lâm Tự đưa ngón tay chạm vào từng nét khắc Phạn văn trên chuỗi hạt, như rất thích. Tôi đành gật đầu: “Ừ, nếu thật sự thích thì cứ lấy mà đeo chơi.”
6.
Ngày tôi và Lục Từ đến nhận giấy ly hôn, thời tiết âm u ảm đạm.
Bạn thân sợ tôi đi đường gặp mưa, trùng hợp Lâm Tự ghé qua đưa đồ, thế là nhờ đưa tôi đi luôn.
Lục Từ khi ký đơn ly hôn đã dừng bút khá lâu, không biết đang nghĩ gì. Cuối cùng dưới sự nhắc nhở của nhân viên mới chịu ký.
Ra khỏi văn phòng, Lâm Tự đang đứng dựa vào xe hút thuốc. Khi nâng tay rít một hơi, chuỗi hạt trên cổ tay vô lọt vào tầm mắt Lục Từ.
Ánh mắt dừng lại nơi cổ tay Lâm Tự rất lâu, sắc mặt dần trở nên u ám.
7.
“Cô đem chuỗi hạt đó tặng người khác rồi à?” – Lục Từ lên tiếng hỏi, giọng khó chịu.
Một chuyện rõ ràng đến , tôi chẳng hiểu hỏi để gì.
“Đó là tặng tôi. Dù có giận, cũng không cần như , đúng không?” – Lục Từ bỗng nghiêm giọng .
Tôi liếc : “Đó là thứ không cần nữa. Lục Từ, bất kể là chuỗi hạt, hay tôi… từ nay không còn liên quan gì đến nữa.”
Lục Từ mím môi, như vừa sực nhận ra điều gì, sắc mặt càng khó coi hơn.
Từ xa, Hứa Kiều vui vẻ chạy tới, môi rạng rỡ không che nổi sự hân hoan.
Cô ta giật lấy giấy ly hôn trong tay Lục Từ, ôm chặt như sợ bị mất:
“A Từ, đến lượt chúng ta rồi. Đỡ phải quay lại sau, hay là vào luôn giấy đăng ký kết hôn nhé?”
Lục Từ hiếm khi không chiều theo như mọi lần, chỉ lạnh nhạt đáp:
“Để sau đi.”
Nụ trên mặt Hứa Kiều lập tức cứng đờ, rồi gượng chữa cháy:
“Đúng rồi, nhanh quá sợ người ta này nọ…”
Tôi không muốn tiếp tục dây dưa với hai người họ.
Cất giấy ly hôn vào túi, tôi quay người đi về phía Lâm Tự.
Anh dập điếu thuốc: “Giải quyết xong rồi?”
“Ừ, đi thôi.”
Không ngờ Lục Từ lại đuổi theo, liếc Lâm Tự rồi hỏi tôi:
“Em không lấy căn nhà, định ở đâu?”
Tôi bật , ánh mắt liếc về phía Hứa Kiều – lúc này mặt mày đã vặn vẹo vì tức.
Lục Từ gãi gãi mũi:
“Đừng hiểu lầm, ý là trong nhà vẫn còn đồ của em. Bao giờ em lấy? Hay mang qua cho?”
“Không cần nữa. Anh vứt đi giùm tôi là . Cảm ơn.”
Tôi và Lâm Tự quay người, thản nhiên rời đi.
8.
Cuộc sống mới không hề khó khăn như tôi từng tưởng.
Trước đây, toàn bộ thế giới của tôi chỉ xoay quanh Lục Từ.
Tôi không ngừng đoán suy nghĩ của , quan sát từng biểu cảm, cân nhắc từng câu mỗi lần mở miệng.
Thật lòng mà — rất mệt mỏi.
Bạn thân từng mắng tôi: nếu đem chút tâm huyết này mà dùng cho sự nghiệp, có khi giờ đã ngồi ghế quản lý công ty niêm yết rồi.
Cô ấy có một tiệm bánh, ăn rất tốt, đang thiếu người nên tôi đến phụ giúp, coi như thời gian.
Với khoản tài sản tôi chia sau ly hôn, nếu không tiêu xài hoang phí thì cuộc sống sau này cũng đủ đầy thoải mái.
Không gánh nặng tài chính, ngày ngày trôi qua nhẹ nhàng.
Chỉ là… mỗi khi tan , thân người đến đón đi hẹn hò, còn tôi một mình trở về căn hộ trống trải, vẫn cảm thấy hơi lạnh lẽo.
May mắn thay, Lâm Tự thỉnh thoảng lại rủ tôi ra ngoài đi dạo, xem phim, ăn uống.
Hôm ấy, khi đang đi xem phim cùng , tôi bất ngờ chạm mặt Lục Từ và Hứa Kiều.
Khoảnh khắc chạm mặt, tôi đang ôm một xô bắp rang bơ và ly coca, đứng lẻ loi ngay giữa sảnh rạp chiếu phim.
Hứa Kiều bước đến: “Trùng hợp ghê, xem ra sống một mình cũng không tệ nhỉ?”
Tôi mỉm , giọng không nhỏ:
“Cũng ổn. Nhưng mà nếu so với cuộc sống nhờ ‘tiểu tam’ leo lên chính thất, chắc vẫn còn kém xa.”
Lời vừa dứt, những người xung quanh đều quay sang .
Hứa Kiều vội vàng đeo khẩu trang, mặt biến sắc: “Lâm Yên, bậy bạ gì thế?”
“Tôi sai à? Khi tôi chưa ly hôn thì đã lén lút dây dưa với chồng tôi. Chính vì mà ta mới đề nghị ly hôn. Sau khi tôi dọn đi, lập tức dọn vào căn nhà từng là tổ ấm của chúng tôi. Nói xem, tôi có oan không?”
Người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán.
Có người bức : “Đúng đấy, nếu không chột dạ thì cần gì phải đeo khẩu trang? Tôi chưa từng thấy ‘tiểu tam’ nào mà còn ngang nhiên như !”
Hứa Kiều bám lấy Lục Từ, giọng đầy uất ức:
“A Từ, xem Lâm Yên kìa, em chỉ chào hỏi một câu mà ta lại nhục mạ em thế này…”
Lục Từ còn chưa kịp mở miệng, thì Lâm Tự đã bước nhanh đến, chắn tôi ra sau lưng, ánh mắt lạnh lẽo chằm chằm hai người trước mặt.
Ánh mắt Lục Từ lập tức dừng lại — không phải trên tôi, mà là trên cổ tay Lâm Tự… nơi đang đeo chuỗi hạt Phật năm xưa tôi từng cầu cho .
Tôi chẳng muốn phí lời thêm, liền kéo tay Lâm Tự:
“Lấy vé xong rồi phải không? Chúng ta đi thôi.”
9.
Trùng hợp thay, bọn họ cũng xem đúng suất chiếu đó.
Ghế ngồi lại gần nhau — họ ngồi ngay sau lưng tôi một hàng.
Tôi thầm thở phào, ít nhất cũng không phải thấy họ, sẽ đỡ ảnh hưởng đến tâm trạng.
Nhưng mọi thứ lại vượt khỏi dự đoán của tôi — vì phim chưa chiếu bao lâu, Lâm Tự bỗng lặng lẽ nắm lấy tay tôi.
Mười ngón đan xen, thẳng thắn và kiên định.
“Lâm Tự?”
Anh vẫn về màn hình, giọng rất khẽ:
“Biết nhau cũng lâu rồi, cho một cơ hội nhé?”
Tôi không nghĩ Lâm Tự lại có cảm với tôi.
Tôi là thân của chị ấy, lớn hơn , lại vừa mới ly hôn…
Chưa kịp từ chối, đã lên tiếng trước:
“Em đang băn khoăn điều gì, hiểu. Nhưng có những chuyện không do mình lựa chọn. Nếu có thể, thật lòng muốn gặp em sớm hơn, muốn trở thành người ở cạnh em từ đầu. Nhưng không … Vậy nên, ít nhất hãy vào hiện tại. Anh biết em không chán ghét — thử một lần, đâu có gì sai?”
Phải công nhận, từng lời của Lâm Tự như xoa dịu tâm trạng bất an trong tôi.
Như , thử một lần thôi mà, “Chỉ sợ chị biết sẽ muốn giec em mất.”
Anh bật : “Em nghĩ vì sao mỗi lần em có chuyện, chị ấy đều kêu đi thay?”
“Tại vì ở gần hơn?”
Lâm Tự ghé sát lại, mắt tôi đầy nghiêm túc:
“Nhà ở khu Hòa Phong.”
Tôi sửng sốt. Hòa Phong là khu cao cấp cách nhà tôi gần 50 cây số.
Tôi bật — thì ra từ đầu đến cuối, người bị giấu kín… chính là tôi.
Bất ngờ, có người phía sau đá mạnh vào ghế tôi.
Một lần, hai lần — tôi nhịn. Nhưng đá đến lần thứ tư, thứ năm thì thật quá đáng.
Tôi quay lại — đúng lúc chạm phải ánh mắt giận dữ của Lục Từ.
Anh ta lại còn lên tiếng trước, giọng lạnh băng:
“Ở nơi công cộng, không biết giữ hình tượng à?”
“Người không biết giữ hình tượng không phải chúng tôi.”
Lâm Tự đưa tay gọi nhân viên:
“Anh ta đá ghế, phiền đến chúng tôi. Làm phiền mời họ rời đi.”
Lục Từ bật lạnh: “Đây là rạp chiếu phim, không phải nhà cậu.”
Lâm Tự nhướng mày, đáp điềm nhiên:
“Không khéo, đây đúng là rạp nhà tôi đấy.”
Bạn thấy sao?