1.
Tôi đứng bên lề đường, qua bên kia, trong nhà hàng ấm áp ánh đèn, trai xinh đẹp đang ríu rít trò chuyện, vui vẻ.
Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của tôi và Lục Từ.
Anh dối rằng bận công việc, thực chất đang ở bên một người phụ nữ khác.
Người phụ nữ đó… chính là mối đầu mà vẫn ngày đêm nhung nhớ.
Trước kia, mỗi lần say rượu, Lục Từ luôn ôm tôi mà gọi tên ta.
Tôi sẽ nhẹ nhàng dỗ dành, chăm sóc , đợi đến khi ngủ say, rồi âm thầm ngồi bên cạnh chịu đựng đến sáng.
Đau đến mức nào ư?
Chỉ cần nghe đến cái tên “Hứa Kiều” thôi, cơ thể tôi cũng sẽ phản ứng như bị sốc tâm lý.
Bạn thân luôn tức tối mắng tôi là “con chó liếm gót”, vừa ngu ngốc vừa thấp hèn.
Tôi xoay người, móc ra món quà kỷ niệm tôi chuẩn bị cho từ túi áo, không chút do dự ném vào thùng rác.
2.
Đêm khuya, Lục Từ về nhà.
Thấy tôi không bật đèn chờ như mọi khi, có hơi ngạc nhiên, chỉ là trong chớp mắt, rồi cầm đồ đi tắm như không có chuyện gì.
Tôi nằm trên giường, thoang thoảng ngửi thấy một mùi nước hoa ngọt ngào quen thuộc, là mùi của Hứa Kiều.
Nghĩ đến đây, trong lòng tôi trào lên một trận ghê tởm.
Sau khi tắm xong, nằm luôn xuống mép bên kia giường, không với tôi lời nào, cũng chẳng quan tâm tôi ngủ hay chưa.
Lục Từ không tôi.
Mỗi ngày tôi đều cố gắng trò chuyện, chủ bắt chuyện, cố gắng chỉ đổi lại từ vài câu trả lời hời hợt.
Tôi hiểu sự lạnh nhạt ấy, vì cuộc hôn nhân này vốn là do tôi dùng thủ đoạn mà có .
Từ năm nhất đại học, tôi đã thầm Lục Từ, biết có , nên chỉ dám kìm nén cảm.
Có lẽ ông trời thương tôi, đúng lúc Hứa Kiều nhận suất trao đổi sinh viên đi nước ngoài. Chẳng bao lâu sau, hai người chia tay qua điện thoại.
Lục Từ lúc ấy suy sụp, suốt ngày uống rượu. Tôi nhân cơ hội ấy chăm sóc từng chút một, nấu cơm, dọn dẹp, đi học thay , bài ghi chép. Bận rộn như một con chó, chỉ hy vọng sẽ thấy sự cố gắng của tôi.
Rồi có một đêm say, hôn tôi. Tôi không đẩy ra, thế là hai chúng tôi tự nhiên ở bên nhau.
Kết hôn… vì tôi mang thai.
Chỉ tiếc là cái thai không giữ .
Khi đó Lục Từ đang họp, nghe tin chỉ thờ ơ “biết rồi”, rồi chẳng đến bệnh viện mà đi công tác luôn.
Đứa trẻ đó với chỉ là gánh nặng.
Nếu không phải vì đứa bé, tôi chẳng có cách nào khiến chịu trách nhiệm và kết hôn với tôi.
Tôi thường tự hỏi, có lẽ đây là báo ứng — ông trời đang trừng tôi vì đã cưỡng cầu thứ không thuộc về mình.
3.
Lục Từ bắt đầu những đêm không về nhà.
Ban đầu còn gọi điện báo, sau đó thì chẳng buồn gọi nữa, hời hợt đến cực điểm.
Anh không , tôi biết đang ở bên Hứa Kiều.
Cô ta đã thêm tôi vào WeChat, rồi liên tục đăng ảnh khoe khoang thách thức.
Nào là Lục Từ mặc tạp dề nấu ăn cho ta, đi siêu thị cùng ta, mua quần áo cho ta…
Tôi mới nhận ra, thì ra, Lục Từ cũng đâu có bận như từng .
Không lâu sau, việc tôi ngơ khiến Hứa Kiều bực bội.
Cô ta bắt đầu bịa chuyện trong group lớp đại học, tự biến mình thành nạn nhân đáng thương, tôi là “tiểu tam” chen vào chuyện đẹp đẽ của họ, thậm chí đổ vấy rằng việc ta đi du học là do tôi ép buộc.
Tôi – một đứa sinh viên bình thường, lấy đâu ra bản lĩnh như ?
Lời dối trắng trợn như , chẳng ai buồn suy nghĩ, mọi người liền đứng ở vị trí đạo đức mà chỉ trích tôi.
Chưa dừng lại ở đó, Hứa Kiều còn viết hẳn một “bài văn nhỏ” đăng lên mạng.
Cô ta có chút danh tiếng trên mạng, có người theo dõi, nên dù lời bịa đặt có đầy rẫy lỗ hổng, nó vẫn lan truyền như vết dầu loang, rồi trở thành một cuộc tấn công tập thể nhắm vào tôi.
Thậm chí có cả người lạ gọi điện tới, chửi tôi bằng những lời lẽ bẩn thỉu không chịu nổi.
Chẳng bao lâu sau, đơn vị tôi công tác gọi điện báo có người tố cáo tôi có “vấn đề về đạo đức”, bảo tôi khỏi cần đi nữa.
Không cần đoán cũng biết là ai đứng sau.
Tôi uất ức đến tìm Hứa Kiều, vừa gặp liền giáng một bạt tai.
Cái tát rất mạnh, tay tôi còn tê rần, vẫn không hả giận. Tôi định tát tiếp thì cổ tay bị Lục Từ siết chặt đến mức sắp gãy.
Khuôn mặt lạnh như băng, ánh mắt như lưỡi dao:
“Cô lấy tư cách gì mà đ.á.n.h ấy?”
Tôi cắn răng: “Cô ta bịa chuyện vu khống tôi, khiến bao người chửi rủa, còn khiến tôi mất việc. Tôi đ.á.n.h ta thì sao? Lục Từ, là chồng tôi!”
Anh nhạt một tiếng đầy khinh thường:
“Thì sao? Ly hôn đi.”
Một câu thôi, khiến tôi như hóa đá.
Tôi chợt nhận ra — người đàn ông này, tôi chưa từng thật sự hiểu ta.
4.
Tôi không đồng ý ly hôn, không muốn để họ sống quá nhẹ nhõm như .
Nhưng cũng chẳng kiên trì bao lâu.
Thứ thực sự khiến tôi chec tâm… là chuỗi hạt Phật bị vứt trong thùng rác.
Đó là món quà tôi từng cất công đến chùa ăn chay tụng kinh suốt một tháng để cầu bình an cho Lục Từ.
Mỗi hạt đều khắc Phạn văn, chứa đầy hy vọng sẽ thuận buồm xuôi gió, cả đời bình an.
Tôi đã tặng rất nhiều món quà, món nào cũng dồn cả tâm huyết.
Còn quà tặng tôi, đều là những món đồ đắt tiền có thể mua bằng tiền, hoàn toàn không hợp với tôi.
Thấy tôi chằm chằm vào chuỗi hạt, Hứa Kiều mỉm khiêu khích:
“Cái này tặng à? A Từ không thích đâu, rẻ tiền chec đi . Tôi giúp ấy xử lý hộ.”
Lục Từ lúc đó mới có vẻ ý đến, khẽ nhíu mày, cuối cùng vẫn không gì.
Chuỗi hạt dính đầy cơm thừa canh cặn từ hôm trước, tôi nhặt lên, đem đến vòi nước rửa rất lâu.
Rồi ngẩng đầu , mỉm nhàn nhạt: “Ly hôn đi.”
Tối hôm đó, tôi ngồi xổm bên bàn trà, cẩn thận ký từng nét lên tờ đơn ly hôn.
Khi chỉ còn nét cuối cùng, tôi ngẩng đầu :
“Có thể hỏi một câu cuối cùng không?”
“Gì cơ?” Giọng khẽ khàn đi.
“Đứa con đó… có khi nào, dù chỉ một giây, từng mong chờ nó ra đời không?”
Anh liếm môi, hơi tránh ánh mắt tôi: “Tôi không biết.”
Tôi nghĩ… cũng nên biết ơn vì ít ra không thẳng thừng phủ nhận.
Ký xong nét cuối cùng, cuộc hôn nhân của tôi chính thức kết thúc ở năm thứ hai, mười lăm ngày.
Bạn thấy sao?