“Lâm Thi Vũ, không biết điều thì đừng trách tôi!”
“Trương Vĩ, định cướp à?” Lâm Thi Vũ giả vờ hoảng sợ.
“Cô không giao thì đừng mong an toàn rời khỏi đây!” Trương Vĩ gằn giọng.
Đúng lúc đó, cảnh sát ập vào.
“Cảnh sát đây! Tất cả đứng yên!”
Trương Vĩ và đám đàn em bị bắt ngay tại chỗ cùng tang vật.
Tôi cũng từ chỗ nấp bước ra.
“Trương Vĩ, không ngờ đúng không?” Tôi hắn và .
Trương Vĩ thấy tôi thì mặt cắt không còn giọt máu: “Tô Vân Vân?!”
“Là tôi đây.” Tôi đi đến gần hắn. “Trương Vĩ, tội gián điệp thương mại, đủ cho ngồi tù dài dài.”
“Cô… các người gài bẫy tôi?” Trương Vĩ cuối cùng cũng hiểu ra.
“Đúng .” Tôi lạnh. “Anh muốn tài liệu cơ mật của tôi đúng không? Tôi đích thân mang đến cho đây.” Tôi giơ chiếc máy quay lên. “Yên tâm, toàn bộ cuộc chuyện tôi đều quay lại rồi. Hẹn gặp ở tòa nhé.”
Trương Vĩ hoàn toàn tuyệt vọng.
Cảnh sát nhanh chóng còng tay dẫn hắn và đàn em đi.
Sau đó, Lâm Thi Vũ bước đến trước mặt tôi.
“Vân Vân, cảm ơn cậu.”
“Đừng cảm ơn tôi.” Tôi lạnh lùng . “Đây chỉ mới là bước đầu chuộc lỗi của cậu thôi.”
“Tôi biết. Tôi sẽ thật lòng chuộc lỗi.”
“Nhớ lời hứa của cậu đi. Rời khỏi thành phố này, và đừng bao giờ quay lại.”
“Tôi sẽ .” Lâm Thi Vũ gật đầu. “Vân Vân, dù chúng ta không thể nữa, tôi vẫn muốn một câu xin lỗi.”
“Giữ lại lời xin lỗi đó cho mình đi. Tôi không cần.” Tôi quay người rời đi. “Lâm Thi Vũ, tốt nhất cả đời này đừng để tôi gặp lại cậu nữa.”
5
Sau khi Trương Vĩ bị bắt, công ty Thiên Thành nhanh chóng sụp đổ.
Vụ bê bối gián điệp thương mại chấn lớn trong giới kinh doanh, còn danh tiếng của Tập đoàn Tô thị vì thế mà tăng vọt.
Công ty của Giang Mộ Ngôn thì giữ , đã suy yếu nghiêm trọng, không bao giờ còn như xưa.
Quan trọng hơn là sau khi Lâm Thi Vũ rời đi, Giang Mộ Ngôn mới nhận ra ta vốn chẳng ta đến thế.
Không còn cảm giác mới lạ, không còn kích thích, thứ còn lại chỉ là sự trống rỗng.
Chưa kể, công ty đang khủng hoảng khiến ta phải lao tâm khổ tứ, không còn hơi sức để nghĩ đến chuyện cảm.
Một tháng sau, Giang Mộ Ngôn chủ gọi điện cho tôi.
“Vân Vân, muốn gặp em chuyện.” Giọng ta nghe mệt mỏi.
“Nói gì nữa?”
“Chuyện giữa chúng ta.”
“Giữa chúng ta không còn gì để .”
“Xin em, hãy cho một cơ hội, chỉ một lần thôi.” Giang Mộ Ngôn khẩn cầu.
Tôi suy nghĩ một chút rồi đồng ý.
Chúng tôi hẹn nhau ở một nhà hàng Tây yên tĩnh.
Giang Mộ Ngôn đã ngồi đợi sẵn. Trông ta tiều tụy hẳn đi, tóc hơi rối, mắt đầy mệt mỏi.
“Vân Vân, em đến rồi.” Anh ta đứng lên, muốn kéo ghế cho tôi.
Tôi tự ngồi xuống, không nhận sự lịch sự giả tạo đó.
“Nói đi, muốn bàn gì.” Tôi đi thẳng vào vấn đề.
Giang Mộ Ngôn ngồi đối diện tôi, im lặng thật lâu rồi mới mở miệng:
“Vân Vân, muốn quay lại với em.”
“Quay lại?” Tôi lạnh. “Giang Mộ Ngôn, nghĩ có khả năng sao?”
“Anh biết trước kia sai rồi. Nhưng thật sự hối hận.” Anh ta tha thiết. “Khoảng thời gian này nghĩ rất nhiều. Anh nhận ra người thật sự là em.”
“Thật sao?” Tôi nhàn nhạt hỏi. “Thế còn Lâm Thi Vũ?”
“Thi Vũ đã đi rồi. Bọn cũng chấm dứt rồi.” Giang Mộ Ngôn . “Vân Vân, chỉ muốn bắt đầu lại với em.”
“Bắt đầu lại?” Tôi lắc đầu. “Giang Mộ Ngôn, nước đổ đi rồi không hốt lại .”
“Nhưng giữa chúng ta có ba năm cảm…”
“Ba năm cảm?” Tôi cắt lời. “Lúc phản bội tôi, có nhớ đến ba năm cảm đó không?”
Giang Mộ Ngôn cúi đầu im lặng.
“Giang Mộ Ngôn, để tôi hỏi thẳng . Tại sao còn muốn quay lại với tôi?” Tôi thẳng vào mắt ta.
“Vì em.”
“Ngoài ra, còn lý do gì khác không?”
Giang Mộ Ngôn khựng lại: “Ý em là gì?”
“Ví dụ như… vì mất tôi mà mất rất nhiều thứ?”
Mặt Giang Mộ Ngôn lập tức biến sắc: “Không phải! Anh thật lòng muốn ở bên em.”
“Thật lòng?” Tôi lạnh. “Giang Mộ Ngôn, nếu tôi chỉ là một bình thường, không gia thế, không nguồn lực, còn muốn quay lại không?”
Giang Mộ Ngôn há miệng, không trả lời nổi.
Sự im lặng của ta chính là câu trả lời rõ nhất.
“Xem ra vẫn chưa thay đổi.” Tôi lắc đầu, đầy thất vọng. “Giang Mộ Ngôn, trong mắt tôi vĩnh viễn chỉ là một công cụ.”
“Không phải , Vân Vân, em hiểu lầm rồi…”
“Hiểu lầm?” Tôi lấy điện thoại ra, mở một đoạn ghi âm.
Trong đó vang lên cuộc chuyện giữa Giang Mộ Ngôn và Lâm Thi Vũ, ghi lại vào tối hôm qua.
Giang Mộ Ngôn trong đoạn ghi âm :
“Thi Vũ, nhất định phải quay lại với Vân Vân. Đó là cơ hội sống còn duy nhất cho công ty chúng ta.”
Lâm Thi Vũ hỏi:
“Nhưng ấy sẽ tha thứ cho sao?”
Giang Mộ Ngôn đáp:
“Anh sẽ tìm cách. Chỉ cần dỗ ấy, chuyện gì cũng dễ .”
Nghe xong đoạn ghi âm đó, mặt Giang Mộ Ngôn lập tức tái mét.
“Em… em nghe lén à?”
“Là Lâm Thi Vũ tự thu âm rồi gửi cho tôi.” Tôi lạnh nhạt . “Giang Mộ Ngôn, nghĩ ta thật lòng sao? Cô ta chỉ muốn xem mất mặt thôi.”
Giang Mộ Ngôn đứng ngây ra như tượng.
Anh ta không ngờ Lâm Thi Vũ lại phản bội mình, càng không ngờ tôi sẽ biết rõ suy nghĩ thật của ta.
“Vân Vân, có thể giải thích…”
“Không cần.” Tôi đứng lên. “Giang Mộ Ngôn, đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau.”
“Vân Vân, ơn…!” Giang Mộ Ngôn đưa tay định giữ tôi lại.
Tôi tránh khỏi tay ta:
“Giang Mộ Ngôn, hãy nhớ kỹ bài học hôm nay. Thứ gọi là ‘chân thành’ không thể mua , chỉ có thể mất đi.”
Nói xong, tôi quay lưng rời khỏi nhà hàng.
Phía sau vang lên tiếng gọi tuyệt vọng của Giang Mộ Ngôn, tôi không hề quay đầu lại.
Lần này, thực sự là kết thúc rồi.
Bạn thấy sao?