6
Nửa năm sau, tôi thấy trên một tạp chí kinh doanh đăng tin công ty của Giang Mộ Ngôn tuyên bố sản.
Mất đi sự chống lưng từ gia đình tôi, công ty ta cuối cùng cũng không trụ nữa.
Nghe bây giờ Giang Mộ Ngôn chỉ là nhân viên bình thường ở một công ty nhỏ, lương bèo bọt, sống rất chật vật.
Còn Lâm Thi Vũ thì đã sang nước ngoài, phục vụ trong một nhà hàng Trung Hoa.
Họ đều nhận lấy kết cục xứng đáng.
Còn tôi, sau khi giải quyết hết mớ rắc rối đó, dồn toàn bộ tâm trí cho công việc.
Ba đã lớn tuổi, bắt đầu dần giao quyền quản lý công ty cho tôi.
Tôi việc chăm chỉ hơn, tập trung hơn, và cũng thành công hơn.
Dưới sự lãnh đạo của tôi, công ty liên tục tăng trưởng mạnh, trở thành doanh nghiệp dẫn đầu trong ngành.
Tôi cũng vinh danh là “Nữ doanh nhân xuất sắc nhất năm.”
Tại buổi lễ trao giải, MC hỏi tôi bí quyết thành công là gì.
Tôi suy nghĩ rồi đáp:
“Chỉ cần tập trung vào mục tiêu của mình, đừng để những thứ không quan trọng phân tâm.”
Dưới khán phòng vang lên tràng pháo tay nồng nhiệt.
Kết thúc buổi lễ, tôi về khách sạn, mở điện thoại thì thấy một tin nhắn chưa đọc.
Là từ Giang Mộ Ngôn:
“Vân Vân, chúc mừng em đạt giải. Thấy em thành công như , thật lòng mừng cho em. Anh biết mình không có tư cách gì nữa, vẫn muốn xin lỗi. Nếu thời gian quay lại , nhất định sẽ không chọn con đường đó. Em sống tốt là rồi. Anh sẽ không phiền em nữa.”
Tôi tin nhắn, lòng hoàn toàn không gợn sóng.
Tôi thẳng tay xóa đi rồi chặn luôn số của Giang Mộ Ngôn.
Quá khứ thì cứ để nó trôi qua.
Tôi còn nhiều việc quan trọng hơn phải .
Cuộc đời của tôi mới chỉ bắt đầu.
7
Một năm sau, trong một buổi tiệc rượu doanh nghiệp, tôi gặp một người đàn ông khá thú vị.
Anh ấy tên là Trần Mặc, là nhà sáng lập một công ty công nghệ trẻ và rất triển vọng, phong độ và chuyện cực kỳ lôi cuốn.
Quan trọng nhất là ấy hoàn toàn không quan tâm đến xuất thân hay gia thế của tôi.
“Giám đốc Tô, tôi có vinh hạnh mời một điệu nhảy không?” Anh ấy lịch sự đưa tay ra.
“Đương nhiên rồi.” Tôi mỉm nhận lời.
Trong lúc khiêu vũ, chúng tôi trò chuyện đủ thứ chuyện, từ kinh doanh đến nghệ thuật, từ công nghệ đến triết lý sống.
Anh ấy có quan điểm độc đáo, chuyện dí dỏm, khiến tôi thật sự thấy thoải mái.
“Giám đốc Tô, thật khiến tôi bất ngờ đấy.” Trần Mặc .
“Tôi bất ngờ chỗ nào?” Tôi hỏi lại.
“Tôi cứ nghĩ những nữ doanh nhân thành đạt như sẽ rất nghiêm túc và lạnh lùng. Không ngờ lại thú vị đến .”
“Vậy là chưa hiểu tôi rồi.” Tôi . “Biết đâu hiểu rồi sẽ thấy tôi chẳng thú vị chút nào.”
“Vậy thì tôi muốn hiểu nhiều hơn.” Trần Mặc nghiêm túc . “Nếu không ngại.”
Tôi vào ánh mắt chân thành của ấy, trong lòng hơi rung .
Sau chuyện với Giang Mộ Ngôn, tôi đã rất lâu không còn hứng thú với bất kỳ người đàn ông nào.
Nhưng Trần Mặc thì khác. Anh ấy cho tôi cảm giác rất dễ chịu và thoải mái.
“Được thôi. Nhưng tôi có lẽ không thú vị như nghĩ đâu.” Tôi đáp.
“Để tôi tự đánh giá nhé.” Trần Mặc .
Kết thúc buổi tiệc, Trần Mặc đề nghị đưa tôi về.
Trên xe, chúng tôi tiếp tục trò chuyện. Bầu không khí rất nhẹ nhàng, dễ chịu.
“Giám đốc Tô, tôi có thể hỏi một chuyện riêng không?” Trần Mặc bất ngờ .
“Chuyện gì ?”
“Cô… có trai chưa?”
Tôi hơi khựng lại, rồi bật :
“Câu hỏi thẳng quá đấy.”
“Xin lỗi nếu tôi mạo phạm…” Anh lúng túng.
“Không sao đâu.” Tôi lắc đầu. “Hiện tại tôi độc thân.”
“Thật tuyệt.” Trần Mặc thở phào nhẹ nhõm. “Ý tôi là… tôi rất vui vì có cơ hội theo đuổi .”
“Theo đuổi tôi?” Tôi nhướng mày. “Anh chắc chứ, Trần tổng?”
“Rất chắc chắn.” Trần Mặc tôi nghiêm túc. “Dù tôi biết mình không xứng, tôi vẫn muốn thử.”
Tôi ấy, thấy hơi buồn trong lòng.
Đã bao lâu rồi không có ai muốn theo đuổi tôi?
Nhất là một lời theo đuổi chân thành như .
“Vậy thì cứ thử đi.” Tôi . “Nhưng tôi không phải người dễ theo đuổi đâu.”
“Tôi chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.” Trần Mặc .
Từ hôm đó, Trần Mặc bắt đầu theo đuổi tôi thật sự.
Mỗi sáng đều nhắn tin chào buổi sáng, mỗi tối lại chúc ngủ ngon.
Khi tôi bận rộn, sẽ lặng lẽ gửi cà phê và đồ ăn nhẹ đến văn phòng.
Cuối tuần hay mời tôi đi xem phim, ăn tối.
Sự theo đuổi của rất nhẹ nhàng, dịu dàng và tinh tế, chưa từng khiến tôi cảm thấy bị ép buộc hay mệt mỏi.
Quan trọng nhất là, chưa bao giờ hỏi về quá khứ của tôi, cũng không hề muốn lợi dụng bất cứ điều gì từ tôi.
Dần dần, tôi bắt đầu thích ở bên cạnh .
Ba tháng sau, chúng tôi chính thức ở bên nhau.
Trần Mặc vui mừng như đứa trẻ cho kẹo.
“Vân Vân, cảm ơn em đã cho cơ hội.” Anh ôm tôi thật chặt.
“Ngốc ạ, phải là em cảm ơn mới đúng.” Tôi tựa vào ngực . “Cảm ơn đã khiến em tin vào một lần nữa.”
“Anh sẽ luôn trân trọng em.” Trần Mặc nhẹ nhàng vuốt tóc tôi. “Cả đời này.”
Tôi nhắm mắt lại, tận hưởng sự ấm áp đó.
Cảm giác này khác hẳn khi ở bên Giang Mộ Ngôn.
Ở bên Giang Mộ Ngôn, tôi luôn phải đề phòng, phải tính toán và lo lắng.
Còn với Trần Mặc, tôi có thể hoàn toàn thả lỏng, hoàn toàn tin tưởng.
Đây mới là thật sự.
Bạn thấy sao?