Từng Thương Ta Như [...] – Chương 5

Chương 5

“Đi trên sương biết có băng, ở chốn hang biết có mưa, học trò ta năm ngoái mùa đông không lạnh, mưa cũng ít, chỉ sợ thu tới sẽ sinh dịch.”

“Cứ nằng nặc đòi ta đến Ngô Châu để trị bệnh, cứu người.”

Lão nhân vừa chuyện cứu tế, ta mới phát hiện bản thân ngâm mình trong nước đá lâu như , thế mà tỉnh lại lại chẳng thấy tái phát hàn chứng.

Trong lòng sinh kính trọng với y thuật của lão, vội hỏi:

“Không biết lão tiên sinh có thể cho ta theo cùng đến Lĩnh Nam chăng?”

“Ta cũng biết chút y lý, trên đường nhất định sẽ không phiền hà.”

Lão thấu tâm tư ta, khoát tay :

“Gọi ta là Hà lão là . Theo thì theo, đừng gọi ta là thầy. Tuổi ta giờ đã nên an hưởng tuổi già, không muốn lại phải nhọc lòng vì học trò nữa.”

Nói rồi, Hà lão ném cho ta một chiếc nón lá và một hộp cao nhỏ:

“Đội nón lên, bôi mặt cho đen vàng một chút, lại uống viên thuốc khàn giọng này, cải trang thành cháu trai của ta, tránh bị người ta để ý.”

Việc này quả đúng ý ta.

Yến Lăng sau khi rước Thôi Minh Thư nhập cung, ắt hẳn sẽ chẳng còn nhớ đến ta.

Nhưng để đảm bảo an toàn, vẫn nên cẩn thận thì hơn.

Đường tới Ngô Châu xa xôi, đến lúc chúng ta đặt chân tới, trời đã ấm, có thể mặc đơn y.

Từ xa đã thấy hai bên cổng thành Ngô Châu, có người đứng chờ bên xe ngựa đã lâu.

“Là học trò của ta đó, Lý Thận Chi.”

Yến Lăng mở khoa thi ân điển năm đầu, chính tay điểm chọn hắn Thám hoa lang.

Lý ngự sử, Lý Thận Chi.

Ta và hắn từng có hai lần gặp nhau.

Lần thứ nhất là khi Yến Lăng nhất quyết sắc phong Thôi Minh Thư Quý phi.

Đám quan viên trong triều chẳng mấy ai để tâm đến đấu đá chốn hậu cung, chỉ mong giữ mình an toàn.

Duy chỉ có Lý Thận Chi là quỳ ngoài điện, chịu đánh trượng mà không chịu nhún nhường.

Yến Lăng tức giận, hất đổ tấu chương hắn dâng lên, miệng mắng không ngừng “đồ quê mùa”.

Lúc đó, giữa ta và Yến Lăng vẫn chưa đến mức trở mặt khó coi.

Ta vấn kiểu tóc như lúc mới xuất giá, thay bộ váy lụa xanh, tự tay món bánh sữa khéo nhất của mình, mong khuyên Yến Lăng một câu: đừng để Ngũ nương nhập cung, đừng để ta phải quá khó xử.

Hôm đó trời nắng như thiêu, tiếng ve kêu vang như nổ tung bên tai.

Thế Yến Lăng lại không chịu gặp ta.

Ta đứng bên ngoài điện lau nước mắt, Lý Thận Chi cúi đầu quỳ xuống đất, không dám ta lúc chật vật.

Lần thứ hai là lúc Yến Lăng đày Lý Thận Chi đi.

Khi đó là tháng mười, mùi hoa mộc lan lan tỏa khắp cung, còn quan hệ giữa ta và Yến Lăng thì đã hoàn toàn không thể cứu vãn.

Ngày Lý Thận Chi rời kinh, ta chuẩn bị ít điểm tâm, lại bảo Đồng Nhi mang theo chút vàng bạc trang sức, để hắn tiện bề lo liệu dọc đường.

Đồng Nhi về báo rằng vị đại nhân ấy tính khí cổ quái, chỉ cúi đầu cảm ơn nương nương thương nhớ, chứ chẳng chịu nhận lấy thứ gì.

“Ngài ấy không nhận, nô tỳ dĩ nhiên không chịu, thừa lúc ngài ấy không để ý liền nhét bánh ngọt và bạc vào hành trang.”

[ – .]

“Nô tỳ tưởng chỗ dày dặn đó là ngân phiếu, ai ngờ kỹ lại là một xấp thư nhà.”

Có lẽ là những bức thư nhà tích lại suốt mấy năm hắn vào kinh quan, quý hơn cả vàng.

Thật ra ta vẫn luôn muốn hỏi Lý Thận Chi một câu, vì sao đã bị đày mà vẫn nguyện giúp ta một lời?

Thế bao năm qua, đừng là trò chuyện, ngay cả mặt cũng chưa từng gặp riêng.

Không gặp cũng tốt, khỏi khiến hắn phải vướng bận.

Khi ta chuẩn bị từ biệt Hà lão tại Ngô Châu, lão lại bảo:

“Ở lại đi, đợi lão già này trị khỏi chứng cũ cho rồi hẵng đi.”

Con lừa đen nhỏ cũng cắn lấy tay áo ta, kéo về phía Lý Thận Chi.

Lý Thận Chi xoa cổ con lừa, mỉm :

“Tiểu Bạch theo sư phụ du hành khắp nơi, cũng đã khỏe mạnh hơn nhiều.”

Một con lừa đen như than mà lại gọi là Tiểu Bạch?

Ta không dám hỏi nhiều, chỉ cúi gằm mặt, sợ bị hắn nhận ra.

Nhưng Lý Thận Chi chẳng liếc ta lấy một cái.

Hắn mặc một thân vải gai thô mộc, trên tay buộc khăn tang.

Thấy ánh mắt ta thoáng ngạc nhiên, hắn chỉ nhàn nhạt một câu:

“Đang chịu tang cho một cố nhân.”

5

Hà lão mở một hiệu thuốc ở Ngô Châu, ta lấy tên giả là Thôi Hoằng, phụ giúp lão trông coi, bốc thuốc.

Lý Thận Chi ban đầu đối với ta cũng chỉ thờ ơ, lạnh nhạt.

Nhưng khi nghe ta họ Thôi, lại thêm khẩu âm kinh thành, liền nhíu mày rõ rệt.

Hà lão chỉ lắc đầu, :

“Ai mà chẳng biết nhà họ Thôi ở kinh thành quan thương cấu kết, rễ sâu gốc vững, lại thêm Thôi thị Ngũ nương đang sủng ái tột đỉnh.”

“Ngươi nếu không mang họ Thôi, lại chẳng từ kinh thành đến, thì hắn cũng chẳng đến mức chán ghét như thế.”

Ngô Châu mưa dầm ẩm thấp, người dân sống nơi đất thấp ẩm, dễ sinh bệnh.

Hồng Trần Vô Định

Xuân thì đau đầu, hạ thì ngứa ngáy ghẻ lở, thu thì rét run sốt rét, đông thì ho suyễn kéo dài.

Hiệu thuốc của Hà lão thường đón dân nghèo, sổ nợ chồng chất, về sau phần lớn đều dùng lương thực hay vải thô mà gán nợ.

Nếu đến kỳ mà còn thiếu, Lý Thận Chi sẽ dùng bổng lộc của mình bù vào, tuyệt chẳng truy đòi, cũng không để Hà lão phải bù vào.

Còn ta và Hà lão cũng thường tự mình lên núi hái thuốc, phơi khô, tiết kiệm chi phí.

Hôm ấy có một phụ nhân bế theo đứa bé đến khám bệnh, đúng lúc Hà lão vắng mặt.

Ta tự cho mình từng xem qua nhiều y điển trong cung, lại theo lão học hỏi không ít, liền xem bệnh cho vị sản phụ bị khí huyết hư tổn, cẩn thận cân nhắc phương thuốc, rồi thêm một vị:

“Mỗi thang cho thêm một phần *a giao bồi bổ.” 

(*A giao là keo da lừa – một loại cao nấu từ da lừa)

Ngoài cửa, con lừa lông đen hừ mũi tỏ vẻ bất mãn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...