Từng Thương Ta Như [...] – Chương 1

Chương 1

1

Trước khi rời cung, ta vẫn còn nhiều chuyện không yên lòng.

Căn dặn Y Dược Ty rằng đông này không lạnh, cần đề phòng ôn dịch mùa xuân và năm mất mùa.

Lại dặn Nội Vụ Phủ chớ vì tang lễ của Hoàng hậu mà chậm trễ việc xuất cung gả chồng cho các cung nữ.

Buông bút khỏi di chiếu, ta cúi người lau nước mắt cho Đại hoàng tử, dặn nó về sau không bẻ chân ve sầu mà chơi, quân tử giữ mình lúc độc, chớ điều ác.

Chu công công đứng chờ bên cạnh, dè dặt nhắc:

“Nương nương… không có gì muốn với Hoàng thượng sao?”

Ta sững lại, ngẫm nghĩ một lúc.

Nửa tháng trước, ta và Yến Lăng vì chuyện muội muội ta vào cung mà cãi nhau một trận dữ dội, đến giờ vẫn chưa lại với nhau lời nào.

Hắn nhất quyết phong muội muội ta Quý phi, thậm chí còn sai người mang chiếu phế hậu và rượu đ.ộ.c đến, muốn ép ta phải cúi đầu một lần nữa.

Nếu là trước kia, ta nhất định sẽ xé nát chiếu thư, ném vỡ bầu rượu, rút kiếm xông vào điện, hỏi hắn cho rõ ràng.

Nhưng đến lúc đã hạ quyết tâm rời đi, ta không muốn, cũng chẳng còn hơi sức mà cãi với hắn nữa.

Tính ra, thuốc giả c.h.ế.t còn ba ngày nữa mới phát tác, tờ chiếu đã đóng sẵn dấu phượng ấn.

Ta mỏi mệt xoa trán, mỉm dịu giọng :

“Truyền với Hoàng thượng, ta đã đồng ý.”

“Ba ngày sau sắc phong Thôi thị Quý nhân, đưa nàng tiến cung đi.”

Chu công công là lão nhân hầu hạ trong cung đã nhiều năm, cẩn thận sắc mặt tái nhợt vì bệnh của ta, lại liếc sang Đại hoàng tử đang trẻ con vô tư bên cạnh, do dự một chút rồi vẫn khuyên nhủ:

“Nương nương, việc Thôi thị Ngũ nương nhập cung, người không cần bận tâm. Nay điều quan trọng là phải dưỡng thân cho thật tốt.”

“Hơn nữa người là mẫu nghi thiên hạ, dù là hài tử của ai, chỉ cần người thích, đều có thể đón về Kiêm Gia cung nuôi dưỡng.”

Đại hoàng tử nghe thấy giọng Chu công công thì vui mừng, từ sau lưng ta thò đầu ra, giơ cao chiếc đèn xoay trong tay:

“Đèn hỏng rồi, Đại Hỉ sửa giúp…”

Chu công công vội buông phất trần trong tay xuống để dỗ hắn, vô ý liếc thấy tờ di chiếu đang mở trên án thư của ta, lập tức hoảng hốt quỳ sụp xuống:

“Nương nương, những lời này thật không tốt lành chút nào…”

“Nô tài cả gan một câu mạo phạm, năm xưa Hoàng thượng vốn có hôn ước với Thôi thị Ngũ nương, ngài ấy thương xót nương nương sống khổ cực trong Thôi phủ nên mới đổi ý cưới người chính thê.”

“Gần đây Y Dược Ty còn vừa chọn một nhóm ngự y mới, ý Hoàng thượng là chờ Thôi thị Ngũ nương tiến cung, sẽ phái người kê đơn điều dưỡng cho nương nương, đến khi nương nương sinh hạ hoàng tử, tất sẽ lập Thái tử…”

Chu công công nhắc tới thuốc men và chuyện cũ, đột nhiên khiến ta buồn nôn từng cơn.

Năm năm đầu Yến Lăng đăng cơ, đủ loại thuốc điều dưỡng thân thể ta đều đã uống, khổ cực không ngừng, bụng vẫn chẳng có tĩnh.

Ngự y chỉ bảo ta lúc còn trẻ vì ưu sầu quá độ, lại nhiễm hàn khí, điều dưỡng một thời gian là sẽ có thai.

Ta cũng biết chút y lý, hiểu rõ thân thể này của ta đã không thể khá hơn nữa.

Ưu sầu quá độ là khi vừa gả cho Yến Lăng, hắn bị huynh đệ hãm , bị tiên đế ghét bỏ, đến cả ăn uống cũng bị cung nhân hà khắc, sốt cao cũng không ai quan tâm.

Ta biết ơn Yến Lăng đã bằng lòng cưới ta, danh phận Hoàng tử phi giúp cha ta chịu nhận lại ta, đưa ta vào kinh thành, còn cho dời phần mộ của mẫu thân ta vào tổ phần Thôi gia, trọn vẹn tâm nguyện cuối cùng của bà.

Vì thế, ta còn chưa cởi hồng y đã rút d.a.o trong đống củi trong viện, mười bốn tuổi, ta kìm nước mắt và nỗi nhục xuống, kề d.a.o lên cổ mình, dọa đám thái giám ngang ngược phải mời ngự y tới.

Về sau, để dưỡng thân cho Yến Lăng, ta tằn tiện mọi thứ, thường phải ăn bữa đói bữa no.

Tiên đế ba ngày g.i.ế.c năm hoàng tử, khiến ta ngày đêm sống trong lo sợ, thần kinh căng thẳng, cơ thể mỏi mòn, đến cả kinh nguyệt cũng không đều.

Hàn khí là năm xưa Yến Lăng bị hoàng huynh truy sát, ta khoác áo của hắn, cưỡi bạch sư mã của hắn dẫn binh lính truy đuổi đi.

Khi Yến Lăng tìm ta, ta đã hôn mê ba ngày ba đêm trong tuyết lạnh dưới vách núi.

Viện thủ Thái y viện – người tinh thông phụ khoa nhất – từng , nếu Hoàng thượng đến sớm nửa ngày, thân thể của nương nương cũng không đến nỗi tệ thế này.

Hồng Trần Vô Định

Hai năm đầu, thuốc thang khiến ta nôn mửa không ngừng, về sau yếu đến mức chỉ có thể uống chút nước cơm loãng.

Yến Lăng nắm lấy tay ta lúc ấy, ánh mắt đỏ hoe, đầy day dứt:

“Chưởng Châu, chúng ta không uống nữa, đắng quá rồi.”

“Là ta sai, nếu ta đến sớm hơn một chút, nàng cũng đâu đến nỗi…”

Hắn quá mức tự trách, nên đích thân hạ một đạo thánh chỉ đưa cho ta, sau này sẽ từ tông thất chọn một đứa trẻ để kế tự, hắn thà không có con, cũng không muốn ta phải chịu khổ nữa.

[ – .]

Lòng ta chua xót, bởi ngày ngày cắn răng uống hết từng bát thuốc đắng, chỉ mong ông trời thương xót.

2

Mãi cho đến một năm trước, khi muội muội ta là Thôi Minh Thư thủ tiết mới một thời gian đã mang thai.

Trong tộc lấy đó nhục, truy hỏi cha đứa bé là ai, đêm khuya Yến Lăng đội mưa thúc ngựa tới, ôm lấy Thôi Minh Thư đang mặc đồ tang phục trước linh đường như bảo bối mà đưa nàng vào hành cung.

Quần thần đồng loạt dâng tấu can gián.

Nhưng Yến Lăng chỉ nhàn nhạt đáp một câu: “Hậu cung không người, hoàng hậu không con”, liền gạt phăng tất cả.

Chỉ còn lại một khúc xương khó gặm là Lý Ngự sử, dù bị đánh trượng ngoài điện vẫn kiên quyết quỳ không lui.

Kết quả bị Yến Lăng mắng là hòn đá trong hố xí, rồi bị đày đi Lĩnh Nam, giáng chức một viên quan bé xíu chẳng đáng nhắc đến.

Có Lý Ngự sử gương, bá quan bắt đầu bàn xem nên phong Thôi thị Quý phi theo tước hiệu “Huệ” hay “Thục”.

Khi ta hay tin, liền rút kiếm xông thẳng vào hành cung. Vậy mà khi đứng sau rèm châu, trong lòng ta lại có một thoáng do dự đáng sợ.

Những năm qua ta từng nghe vài lời đồn đãi.

Nói công tử nhà họ Vương chưa từng viên phòng với Thôi Minh Thư, cũng không dám nạp thiếp. Sau khi Yến Lăng đăng cơ, hắn lại c.h.ế.t một cách đầy khả nghi.

Thấy ta lặng người, Thôi Minh Thư ngẩng cao cái bụng căng tròn kiêu hãnh, lấy khăn che miệng khẽ.

Cười ta nhát gan, ta si , càng ta bấy lâu nay bị giấu trong bóng tối, ngốc nghếch mà dọn đường cho nàng ta:

“Tỷ tỷ, thật ra người A Lăng luôn muốn cưới là ta. Nhưng năm đó tranh đoạt ngôi vị quá hiểm trở, hắn không nỡ từ bỏ thế lực nhà họ Thôi, cũng không dám lấy ta ra đánh cược.”

“Nên mới để ta gả vào nhà họ Vương để tránh họa, còn gọi tỷ – một đứa con riêng thất lạc bên ngoài – về lá chắn phía trước.”

Dứt lời, nàng ta khinh khỉnh liếc thanh kiếm trong tay ta, một cái liếc liền thấu vẻ cứng cỏi gượng ép:

“Tỷ tỷ có biết không, thật ra tỷ vốn có thể có con.”

“Tiếc là ngày tỷ ngâm mình trong nước lạnh đó, trùng hợp lại là sinh thần của ta.”

“Ta muốn ăn bánh táo hoa trong cung, A Lăng phóng ngựa như bay đem bánh đến cho ta, lúc đưa tới vẫn còn nóng hổi.”

“Nhưng ta chê ngọt quá, một miếng cũng chẳng ăn.”

Năm năm thuốc đắng như cùng lúc siết lấy tim phổi ta, vị đắng xen lẫn tanh ngọt ập thẳng lên cổ họng.

Tỉnh lại thì tay ta đã c.h.é.m đứt rèm châu.

Hạt châu lớn nhỏ rơi lả tả xuống bậc thềm cùng tiếng thét chói tai, m.á.u ào ạt tuôn ra từ giữa hai chân Thôi Minh Thư.

Nàng ta không ngờ ta thực sự hạ kiếm. Lúc tránh né vội vã, lại lỡ chân ngã nhào.

Yến Lăng vội vã chạy tới, một cái tát giáng xuống mặt ta, khiến ta loạng choạng lùi lại mấy bước.

Ta không chịu cúi đầu rơi lệ, chỉ ngẩng mặt lên, hắn chăm chăm, mà rưng rưng nước mắt, từng chữ từng lời:

“Yến Lăng, lần sau gặp lại nàng ta, ta nhất định sẽ g.i.ế.c nàng ta.”

Nghe ta , nét áy náy trong mắt Yến Lăng lập tức tan biến:

“Đồ đàn bà điên! Hành vi điên rồ! Vì danh lợi mà mất hết nhân tính!”

“Ngươi không thể sinh con, chẳng lẽ đến một đứa trẻ cũng không dung nổi sao?”

Ta muốn lớn, lại chỉ ra nước mắt rơi lã chã:

“Yến Lăng, hôm đó ngươi thật sự lập tức tới tìm ta sao?”

Hắn ngẩn người ta, không thốt một lời.

Chân tướng đến muộn như một lưỡi d.a.o gỉ sét, cùn mòn mà cứa nát tim ta từng chút một.

Từ đó về sau, trừ lễ tế tằm và việc phát thuốc cứu nạn, ta không gặp lại Yến Lăng, cũng không uống thứ thuốc đắng khiến ta nhíu mày nữa.

Mãi đến nửa năm trước, vào sinh thần của ta, Yến Lăng đưa đứa trẻ sáu tuổi tên Hằng Nhi đến.

Tháng tám nóng như thiêu đốt, ta đang chỉ đạo nữ quan kiểm kê lễ vật mừng sinh thần do các quan địa phương tiến cống.

Đến tối Yến Lăng vào điện, ta ngỡ hắn đến để nhận lỗi, mềm mỏng hàn gắn. Cũng ngỡ đứa trẻ kia là con của vị mệnh phụ nào đó.

Yến Lăng đưa Hằng Nhi, vốn đang rụt rè, đẩy tới trước mặt ta, giống như đã chịu đủ sự lạnh nhạt và băng giá từ ta suốt thời gian dài:

“Đứa trẻ này là huyết mạch chi thứ, ghi vào danh nghĩa dưới tên nàng. Từ nay nàng không cần lo người khác chê chuyện nàng không thể sinh nở, cũng khỏi sợ quyền vị bị lung lay. Dù cho Thư Nhi nhập cung, nàng vẫn là hoàng hậu của trẫm, trẫm sẽ không phế nàng dễ dàng.”

Ta đặt xuống que tính trong tay, ngẩng đầu, ánh mắt dứt khoát, một tấc cũng không nhượng bộ:

“Nếu bệ hạ muốn nạp phi tần, trăm người nghìn người ta cũng chẳng để tâm. Nhưng nếu là Thôi Minh Thư muốn nhập cung, trừ phi ta chết.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...