Kiếp trước đích tỷ gả cho vương gia, sau khi mang thai đích tỷ vui mừng vô cùng, cố viết thư mời ta nhập phủ để khoe khoang.
Nhưng khi ta tỉnh lại lần nữa, lại đang nằm trên giường của vương gia.
Hắn cau mày ta: "Ngươi đã là người của bản vương, thì ở tại vương phủ thiếp đi."
Ta lúc này mới biết, sau khi đích tỷ mang thai đã nghĩ đến việc bên cạnh vương gia sẽ có nữ nhân khác, cho nên mới sắp đặt để ta vì nàng mà cố sủng.
Nhưng ngay lúc vương gia cùng trắc phi ra ngoài nàng ta lại vu khống ta vụng trộm cùng tên chăn ngựa, sau lưng Dụ Vương ta đánh đến ch.e.t.
Linh hồn của ta lang thang, Thẩm Nguyệt Thư cuối cùng cũng trở thành mẫu nghi thiên hạ.
Nhìn di nương của ta từ sau khi ta ch.e.t đi liền trở nên điên điên dại dại, ta không cam tâm.
Nỗi hận khắc cốt ghi tâm khiến cho ta không cách nào luân hồi, chỉ có thể Thẩm Nguyệt Thư đắc ý cả đời.
Tỉnh lại lần nữa, liền trở lại ngày mới bước vào vương phủ hôm đó.
1.
Di nương cau mày, bộ y phục sặc sỡ đại phu nhân đưa tới đặt trên giường: “Đích tỷ của con mang thai, sao con lại có thể ăn mặc trang điểm lộng lẫy chứ?"
"Di nương không có tâm nguyện nào khác, chỉ có duy nhất nguyện mong cho con có thể gả cho một người bình thường, một đời suôn sẻ là rồi."
"Nhưng ý đồ này của đại phu nhân..."
Giọng liên miên của di nương bên tai ta tỉnh táo lại.
Ta bốn phía, những mảng tường loang lổ, đồ đạc rách nát, những cánh cửa ra vào, cửa sổ nghiêng ngả đều đang nhắc nhở ta rằng ta đã trở về lại khoảng thời gian trước khi ta bước vào vương phủ.
Kiếp trước, đích tỷ Thẩm Nguyệt Thư gả cho Dụ vương, ở thời điểm nàng ta mang thai, đại phu nhân , Thẩm Nguyệt Thư bởi vì mang thai nên lòng nhiều lo nghĩ, đặc biệt nhớ nhà, nên là đã viết một lá thư, muốn ta vào vương phủ chăm sóc nàng ta.
Nhìn dáng vẻ lo lắng của di nương, ta nhịn không khóc đỏ cả mắt, ôm thật chặt di nương nước mắt không ngừng rơi.
Di nương lo lắng hỏi ta sao .
Ta lắc đầu không gì, việc báo thù chỉ cần chính bản thân ta nhớ kỹ là rồi.
Di nương vốn là nha hoàn bên cạnh của đại phu nhân, cũng chính là bị bà ta đưa lên giường của phụ thân, trở thành thị thiếp của người, di nương trời sinh bản tính lương thiện, luôn muốn an phận trong một góc nhỏ.
Ta nhận lấy y phục từ trên tay di nương, ánh mắt u ám, nhẹ nhàng : “Đại phu nhân là cố ý như , di nương, người và con không thể phản kháng ."
Ánh mắt di nương trở nên nặng nề, hiện lên một tia tuyệt vọng: "Nhưng nếu thiếp của người khác, thì cả đời này cũng không thể ngẩng đầu lên ."
"Ta đi cầu xin chủ mẫu, ta nguyện để con gả cho một gia đình nghèo khổ chính thê, còn hơn là để con đi thiếp."
Kiếp trước, di nương quỳ gối trước cửa đại phu nhân hai ngày hai đêm đều không thể khiến bà ta đổi ý, ta lao ra ngoài cửa ngăn di nương lại:
"Di nương, người đừng đi, nữ nhi nguyện ý đi đến vương phủ một chuyến."
"Huống hồ, Thẩm Nguyệt Thư tính hẹp hòi, không chắc sẽ đồng ý với chủ ý của đại phu nhân."
Lời này chẳng qua chỉ là để an ủi di nương, chính là bởi vì Thẩm Nguyệt Thư tính hẹp hòi, cho nên ngay sau khi nàng sinh hạ trưởng tử liền nhanh chóng xử trí ta.
Di nương nhíu mày: "Nhưng việc này xem ra..."
Ta ngắt lời di nương: "Nữ nhi nguyện ý thử sức một lần."
Di nương vốn không sủng ái, dù không muốn bỏ cuộc, thế cũng không có cách nào khác, chỉ có thể lo lắng ta ngồi lên xe ngựa đi về hướng vương phủ.
Bạn thấy sao?