Từng Là Vợ Của [...] – Chương 8

Chương 8

“Mẹ… mẹ có thể yên lặng một lát không?”

Thấy mẹ còn định mở miệng, ta cụp mắt, nhỏ như gió thoảng:

“Không phải Noãn Noãn…”

“Người bị bắt khi mở phòng không phải Noãn Noãn…”

“Người bị mắng là tiện nhân mang thai nghiệt chủng, cũng không phải Noãn Noãn…”

Mẹ Thẩm trừng mắt, giọng run rẩy: “Con… con gì?”

“Anh Vọng!” Lâm Ngọc Dao cũng hét lên, cố ngăn lại.

Thẩm Vọng vẫn không ngẩng đầu, chỉ lặng lẽ : “Là Lâm Ngọc Dao.”

“Là lợi dụng chức quyền, ép Noãn Noãn đứng ra gánh tội thay.”

“Cái gì?!”

Cả gương mặt mẹ Thẩm vì kinh hoảng mà méo mó, bà ta túm lấy tay con trai, nghẹn ngào hỏi.

Lâm Ngọc Dao điên cuồng lắc đầu, khóc lóc: “Không phải! Không phải mà!”

Nhưng không ai còn để tâm đến ta nữa.

Thẩm Vọng khổ:

“Noãn Noãn đang mang thai con của .”

“Người mẹ cứ nằng nặc đòi bỏ, chính là cháu đích tôn duy nhất của mẹ đấy.”

Mẹ Thẩm như bị giội nước đá vào lòng, quay sang tôi, ánh mắt tràn đầy bàng hoàng và lo sợ.

“Tôi… tôi không biết…”

Anh trai bế tôi trở lại giường.

Lâm Ngọc Dao – sau khi bị vạch trần – trong lòng sinh hận, nhào tới muốn kéo tôi, bị mẹ Thẩm giật lại:

“Đồ tiện nhân, định gì! Không vào cháu tôi!”

Lâm Ngọc Dao bị hất xuống đất, mở to mắt không thể tin nổi, một lúc sau mới ôm bụng kêu đau, chẳng ai đoái hoài.

Mẹ Thẩm khúm núm lại gần mép giường, nhỏ giọng :

“Noãn Noãn, là mẹ sai rồi, lần này thật sự biết lỗi rồi…”

Anh trai tôi ngẩng lên khẩy:

“Đó mà là thái độ xin lỗi sao?”

Mẹ Thẩm lập tức ngẩng đầu, gương mặt đầy do dự và lưỡng lự.

Anh tôi ngồi xuống mép giường, vẻ mặt nghiêm nghị:

“Từ giờ trở đi, Noãn Noãn không còn bất cứ quan hệ nào với nhà họ Thẩm!”

“Quỳ xuống xin lỗi!”

Một giọng lạnh lùng vang lên từ cửa — là cha Thẩm đã tới.

Cả nhà họ Thẩm có lẽ không ngờ con của Lâm Ngọc Dao giữ mà vẫn phải đến cầu xin tôi, sắc mặt người nào người nấy đều xấu hổ không để đâu cho hết.

Mẹ Thẩm bị ông đẩy mạnh một cái, ngã bịch xuống trước giường tôi, đầu cúi gằm, xấu hổ đến mức không dám ngẩng lên.

“Còn nữa!”

Cha Thẩm đẩy xe lăn.

Thẩm Vọng giống như đang chịu đựng cơn đau dữ dội, khó khăn lắm mới quỳ xuống trước giường tôi.

Cha Thẩm gượng tôi:

“Noãn Noãn, thế này xin lỗi có chưa?”

Tôi không đáp, chỉ lạnh lùng ông.

Có lẽ nghĩ đến việc nhà họ Thẩm sẽ không còn ai nối dõi, ông ta cắn răng, cũng quỳ xuống.

Tôi từ đầu giường cầm lấy tờ giấy xác nhận phẫu thuật thai, xác nhận lại một lần, rồi bước đến trước mặt Thẩm Vọng, nhẹ nhàng đặt lên mặt ta:

“Tôi rồi mà, con đã bị mẹ ép từ sớm rồi.”

“Cả đời tuyệt tự tuyệt tôn, nhà họ Thẩm các người, xứng đáng.”

9

Người nhà họ Thẩm trợn mắt tôi, thi nhau lao tới giành lấy tờ đơn phẫu thuật.

Người thấy đầu tiên là Thẩm Vọng, khuôn mặt tái mét, ngẩng đầu tôi, trong mắt ngập tràn đau đớn.

Mẹ Thẩm ngồi phịch xuống đất, vừa khóc vừa than trời:

“Trời ơi, cháu tôi ơi…”

Cha Thẩm chậm rãi đứng dậy, liếc tôi một cái, không một lời, lặng lẽ đi ra ngoài.

Cùng lúc đó, vài cảnh sát mặc đồng phục đi vào, lướt qua ông.

“Đội trưởng Thẩm Vọng, bị nghi ngờ lợi dụng chức quyền để sửa đổi thông tin tội phạm, mời theo chúng tôi về điều tra.”

“Và Lâm Ngọc Dao, bị nghi ngờ có hành vi dâm loạn bất hợp pháp, đồng thời trốn tránh trách nhiệm hình sự. Nay chính thức bị bắt giữ!”

Khi bị dẫn đi, Thẩm Vọng tôi đầy đau khổ:

“Noãn Noãn… xin lỗi…”

“Anh lại vì Lâm Ngọc Dao mà vợ và con mình… thật đáng chết!”

Bị còng lại, Lâm Ngọc Dao vẫn không ngừng chửi rủa:

“Thẩm Vọng, chính tự nguyện giúp tôi! Chính lao đầu vào thằng ngu! Anh đáng đời!”

Một màn kịch rối, cuối cùng cũng hạ màn.

Anh trai tôi mặt lạnh như tiền, không thèm tôi lấy một cái:

“Chuyện lớn thế mà cũng không biết báo về nhà, nuôi mày lớn như có ích gì?”

Tôi bám lấy tay áo , giọng nịnh nọt:

“Em tưởng… mọi người thật sự không cần em nữa rồi…”

Anh thở dài, ôm tôi vào lòng:

“Sao có chuyện đó ! Đúng là đồ cố chấp!”

Tôi nép vào ngực , cuối cùng cũng tìm lại cảm giác thương.

Anh đưa tôi về nhà ở Bắc Thị để tĩnh dưỡng.

Nhà tôi ở đó cũng xem như hào môn, chỉ là từ đầu đã phản đối tôi quen Thẩm Vọng, nên tôi chưa từng dẫn ta về nhà.

Có lẽ trong mắt Thẩm Vọng, tôi chỉ là một người từng gặp thoáng qua ở trường, lại còn bị mắng một trận.

Mẹ thấy sắc mặt tôi liền đau lòng không thôi, tôi đúng là khổ vì cứng đầu.

Tôi ôm cổ bà nũng:

“Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm…”

Khóe mắt bà rưng rưng, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi:

“Không tin, bao nhiêu năm không chịu về thăm nhà.”

Tôi ôm chặt bà:

“Từ giờ con không đi đâu nữa, sẽ ở nhà với mẹ.”

, nhéo mũi tôi:

“Chỉ giỏi mẹ vui.”

“Mẹ mày đâu có rảnh như mày, mấy cái công ty ba mày với mày lo muốn chết, nếu mẹ lại bỏ đi thì tụi nó chắc chỉ còn nước ôm nhau khóc.”

Tôi không đáp, coi như không nghe thấy.

Từ nhỏ tôi đã không thích kinh doanh, chỉ muốn sống trong thế giới học thuật, nên mới chọn giảng viên.

Nhưng sau này, có lẽ tôi có thể thử một môi trường mới.

Mẹ sợ tôi ở cữ không tốt, bèn gác hết công việc, ở nhà chăm tôi suốt một tháng.

Anh tôi cũng dùng chút quan hệ, giúp tôi thủ tục ly hôn với Thẩm Vọng.

Tôi trở lại là người tự do, không còn hứng thú với chuyện đương.

Một thân chơi từ bé vừa từ Hàn Quốc về, bảo làn sóng Hallyu đang lên, rủ tôi đi “thử nước”.

Chúng tôi cùng bay sang Hàn, học hỏi mô hình đào tạo của các công ty giải trí lớn.

Về nước, nhờ nguồn vốn và quan hệ gia đình, chúng tôi mở một công ty giải trí chuyên đào tạo thực tập sinh.

tôi ngông nghênh :

“Dính lấy một thằng đàn ông gì, chẳng bằng chơi với cả đám cho vui.”

“Cô xem mấy thực tập sinh của mình đi, body có, mặt có, thích ai, chị gọi ra đi chơi ngay.”

Công ty nhỏ của chúng tôi dần vận hành ổn định, thậm chí còn tạo chút tiếng vang.

Bên ngoài, ai ai cũng gọi tôi là “Tổng giám đốc Tần”.

Còn trong mắt mấy thực tập sinh ngoan ngoãn, tôi là “chị tổng gợi cảm lạnh lùng”.

Tin tức về Thẩm Vọng lần nữa đến tai tôi là trong một buổi tiệc rượu.

Anh ta bị phán một năm tù, ra tù thì mất việc, bắt đầu khởi nghiệp.

Chỉ là vận đen đeo bám, đầu tư cái nào lỗ cái đó.

Cha ta vì không thể có con, đã ra ngoài nuôi bồ nhí, giờ con riêng sắp một tuổi.

Mẹ ta cũng từng ầm ĩ, chẳng ích gì, tức đến mức phải nhập viện vài lần, già đi thấy rõ, lại chẳng chồng đoái hoài.

Nghe cha ta giờ còn chẳng thèm về nhà nữa.

Nhìn ánh mắt khó hiểu của trai tôi, tôi cũng đoán vì sao việc ăn của Thẩm Vọng cứ thất bại mãi.

Hôm đó, tôi khoác tay một thực tập sinh bước ra khỏi buổi tiệc, thì gặp Thẩm Vọng đứng bên ngoài.

Anh ta đuổi theo gọi tên tôi mấy lần.

Tôi khẽ, không quay đầu lại.

Đàn ông ấy mà, cũng như quần áo cũ thôi.

Chẳng có gì đáng tiếc cả.

Luôn có cái mới phù hợp hơn với tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...