Lâm Ngọc Dao từ bên cạnh tiến lên nắm tay ta, uất ức :
“Anh Vọng, chẳng phải lúc ở bệnh viện thành phố bên, đã con của em sẽ nhận tất cả của sao?”
“Em không mong gì nhiều, chỉ hy vọng giữ lời.”
Thẩm Vọng ta, ánh mắt lập tức dịu xuống:
“Anh đương nhiên sẽ . Anh sẽ cho nó đầy đủ thương của cha.”
Thật nực .
Chồng tôi lại hứa với người đàn bà khác sẽ thương đứa con của ta như cha ruột.
Tôi chán nản, buông tay xuống:
“Có cần tôi nhường lại không gian để cả nhà bốn người các người tâm sự cho trọn không?”
Dường như bị sự điềm tĩnh của tôi tổn thương, Thẩm Vọng tiến lại gần, giọng run rẩy:
“Noãn Noãn, đừng như … Anh với em và con mới là một gia đình.”
Tôi khẽ nhếch môi: “Vậy à? Nhưng con không còn nữa rồi.”
Ánh mắt ta hiện lên nỗi đau rõ rệt, cảm giác bất an ngày càng lớn, lộ hết ra trên nét mặt.
Anh ta hoảng loạn siết chặt tay tôi, đau đớn :
“Noãn Noãn, xin em, đừng như thế nữa… Anh đau lòng lắm…”
Lâm Ngọc Dao ở bên cạnh lập tức kéo mạnh tay tôi, giận dữ quát:
“Chị Noãn, Vọng đã dỗ chị như rồi, chị còn không biết điều, đừng nhỏ nhen như thế nữa!”
Tôi còn chưa kịp lên tiếng thì ngoài cửa vang lên một giọng quen thuộc:
“Trước khi bảo người khác đừng nhỏ nhen, nên nghĩ lại xem mình đã những gì.”
“Cô là Lâm Ngọc Dao đúng không? Tôi đã tra ra, lần này Thẩm Vọng bị thương là vì cứu mà bị tổn thương vĩnh viễn.”
“Còn thì sao? Lúc đó đang ở trên giường với nhiều gã đàn ông cùng lúc.”
7
Nhìn người bước vào, trong lòng tôi dâng lên một cảm giác an toàn to lớn, rồi là uất ức cuồn cuộn như sóng trào.
Nước mắt cứ thế lăn dài không kiểm soát nổi.
Có người nhẹ nhàng nâng mặt tôi lên, lau nước mắt:
“Noãn Noãn, đừng khóc, trai đến rồi.”
Tôi nhào vào lòng trai òa khóc nức nở.
Năm đó vì muốn ở bên Thẩm Vọng, tôi cắt đứt quan hệ với gia đình, một mực ở lại thành phố này.
Thế đến cuối cùng, người bất chấp tất cả để chạy đến bên tôi vẫn chỉ có người thân.
Tôi không kiêng nể gì nữa, để bản thân khóc một trận thỏa thích.
Rất lâu sau, bên tai vang lên tiếng chất vấn của mẹ Thẩm:
“Cậu vừa Thẩm Vọng bị thương là vì cứu Ngọc Dao… là sao?”
Anh trai khẽ :
“Chính là ý đó đấy. Lâm Ngọc Dao bị bắt trong vụ truy quét mại dâm khi đang mở phòng với mấy gã đàn ông, con trai bà muốn vào trong sớm để cảnh báo trước, kết quả bị một trong mấy gã đó đá thẳng vào hạ bộ.”
Sắc mặt Thẩm Vọng trắng bệch từng chút một, vẫn không gì, chỉ mím môi lí nhí.
Mẹ Thẩm nhíu mày tôi, chất vấn:
“Anh là ai, có biết chồng tôi, con tôi là ai không? Dám đến đây bịa chuyện vu khống! Con tôi là bị thương khi đi nhiệm vụ, không cho phép bôi nhọ!”
Nói rồi quay sang tôi với ánh mắt ghê tởm:
“Tần Noãn, giờ lộ mặt thật rồi hả? Ngay trước mặt chúng tôi còn không biết giữ mình, hôm nay tôi phải dạy dỗ một trận! Đi thai ngay lập tức!”
Thẩm Vọng – từ đầu đến giờ vẫn im lặng – cuối cùng cũng bùng nổ:
“Mẹ! Mẹ có thể bớt mấy câu không!”
Mẹ ta giận đến nhảy dựng lên:
“Vợ con cắm sừng ngay trước mặt mà con vẫn nhu nhược như sao?!”
Thẩm Vọng siết chặt nắm tay, nghiến răng từng chữ:
“Không phải Noãn Noãn…”
“Cái gì?!”
“Anh Vọng?!”
Hai tiếng thốt lên cùng lúc.
Thẩm Vọng liếc mắt trai tôi – người đang ôm tôi thật chặt – trong lòng càng thêm hụt hẫng.
Anh ta có cảm giác nếu không thật ngay bây giờ, sẽ thật sự mất tôi mãi mãi.
Anh ta vừa định mở miệng thì bị Lâm Ngọc Dao ôm chặt lấy, nức nở cầu xin:
“Anh Vọng, quên lời dặn của mẹ em trước khi mất rồi sao?”
Lời định của Thẩm Vọng lại nghẹn trong cổ.
Trong lòng ta vẫn mang theo hy vọng mong manh.
Có thể tôi sẽ thông cảm cho khó xử của ta.
Có thể tôi không tra vào trong cục cảnh sát.
Cuối cùng, ta vẫn chọn im lặng.
Tôi đã đoán trước kết cục này, chỉ hơi nhói một chút trong tim, rồi lập tức lấy lại bình tĩnh.
Anh tôi mở túi hồ sơ trong tay, lấy ra một xấp giấy in đầy chữ.
“Lâm Ngọc Dao, đây là hồ sơ mở phòng và danh sách của . Có cần tôi đọc to lên cho mọi người cùng nghe không?”
8
“Lần truy quét mại dâm của công an thành phố, bị bắt cùng với bốn gã đàn ông, còn nhớ không?”
Khuôn mặt Lâm Ngọc Dao đầy sợ hãi: “Anh bậy! Người bị bắt rõ ràng là Tần Noãn!”
Anh tôi từ tốn lấy ra một tờ giấy:
“Vậy sao?”
“Trên đây là thông tin khách sạn nơi mở phòng, cả thông tin của bốn gã đàn ông kia cũng có. Có cần tôi gọi ngay cho họ đến xác nhận không?”
Lâm Ngọc Dao điên cuồng lắc đầu, níu lấy tay Thẩm Vọng cầu cứu:
“Là Vọng đích thân bắt người! Anh ấy có thể chứng! Anh đang vu khống!”
Anh tôi ném xấp giấy trắng mực đen vào tay Thẩm Vọng:
“Đội trưởng Thẩm, tự gọi đi?”
Thân hình Thẩm Vọng lảo đảo, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt.
Mẹ Thẩm giận dữ túm lấy tay ta, gào lên:
“Con trai! Loại người này qua đã biết chuyên lừa đảo! Con là đội trưởng đội hình sự, sợ gì hắn ta?”
“Tần Noãn – con tiện nhân kia – đi chung với loại người như , đúng là mất nết!”
“Mẹ thay con quyết định! Bây giờ đi thai, lát nữa đơn ly hôn!”
Vai Thẩm Vọng run lên, giọng đầy van nài:
Bạn thấy sao?