Từng Là Vợ Của [...] – Chương 6

Chương 6

Quay lại chương 1:

Bà ta tránh ánh mắt tôi, lúng túng :

“Ngọc Dao… xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn…”

Nhìn dáng vẻ bà ta, có vẻ chưa biết toàn bộ sự thật, tôi quay sang Thẩm Vọng.

Anh ta vẫn cúi đầu né tránh ánh mắt tôi, tay siết chặt tờ giấy phẫu thuật, như thể không đủ can đảm để đối mặt.

Tôi khẽ , không rõ cảm , quay người định về lại giường.

Mẹ Thẩm lập tức nắm chặt tay tôi:

“Noãn Noãn, mẹ xin con, đứa bé này nhất định phải giữ lại! Đây là hy vọng cuối cùng của nhà họ Thẩm.”

Tôi nhếch môi: “Mẹ không phải vừa gọi nó là ‘nghiệt chủng’ sao?”

“Nhà họ Thẩm chẳng phải không cần loại con hoang như à?”

Khuôn mặt bà ta tái nhợt, cúi đầu không dám tôi, lí nhí: “Thẩm Vọng … tính theo thời gian, đứa bé trong bụng con là cháu nội của mẹ…”

Đến nước này mà Thẩm Vọng vẫn chưa dám sự thật cho họ biết, xem ra cảm với Lâm Ngọc Dao đúng là sâu nặng.

Tôi cầm chiếc máy ghi âm trên tủ đầu giường, nhẹ nhàng nhấn nút phát.

Giọng cay độc của mẹ Thẩm vang lên từng câu một.

Bà ta không cho tôi ăn, còn mắng rằng dù là con của Thẩm Vọng cũng không thể giữ, dặn phải thai đúng hạn…

Sắc mặt cha Thẩm và Thẩm Vọng thay đổi rõ rệt, ánh mắt mẹ Thẩm dần trở nên sắc lạnh.

Cha Thẩm giận đến đỏ bừng cả mặt, chỉ tay mắng:

“Bà hành hạ con dâu tôi kiểu đó à? Tôi sao lại cưới phải loại đàn bà độc ác như bà chứ! Còn không mau xin lỗi Noãn Noãn!”

Ông là người có địa vị cao, khí thế trên người khiến ai cũng phải dè chừng, mẹ Thẩm lại là người sợ ông nhất.

Nghe , chân bà ta cũng run lên cầm cập.

Tôi khẽ cong môi, không lời nào, chỉ lạnh lùng bà ta.

“Xin lỗi!”

Giọng cha Thẩm càng lúc càng nghiêm khắc, khí thế áp đảo.

Mẹ Thẩm run rẩy suýt quỳ xuống, giọng nức nở:

“Noãn Noãn, là mẹ sai rồi, con tha lỗi cho mẹ lần này không…”

Tôi vẫn im lặng.

Lúc đó, cảnh sát canh chừng tôi đột nhiên xông vào, thở hổn hển :

“Đội trưởng Thẩm! Thai của Lâm giữ rồi!”

6

Nghe câu đó, mẹ Thẩm – người vừa nãy còn run chân vì sợ – lập tức đứng bật dậy, tinh thần phấn chấn hẳn lên, trong mắt lóe lên tia sáng rực rỡ.

“Con của Ngọc Dao giữ rồi à?”

Bà ta kích đến mức lập tức chạy ra ngoài, rõ ràng là đi tìm Lâm Ngọc Dao.

Cha Thẩm cũng vội vàng đi theo sau.

Thẩm Vọng tôi, tay vẫn cầm tờ giấy phẫu thuật, khẽ thở phào nhẹ nhõm:

“Noãn Noãn, em đang mang thai, cứ nghỉ ngơi cho tốt, lát nữa sẽ quay lại với em.”

Anh tự đẩy xe lăn, quay người từ từ rời đi.

Tôi nhặt tờ giấy ta tiện tay vứt dưới đất lên xem, mới biết vừa rồi cầm nhầm — là phiếu thông báo mổ của ngày hôm qua, thời gian ghi là 2 giờ chiều, mà bây giờ còn chưa đến 12 giờ.

Tôi đặt lại tờ giấy vào hộc tủ đầu giường, rồi ra điện thoại công cộng bấm một dãy số quen thuộc.

Gọi xong, tôi trở lại giường nằm ngủ tiếp.

Không biết ngủ bao lâu, tôi bị tiếng ồn ào trong phòng đánh thức.

Mẹ Thẩm và Lâm Ngọc Dao đứng ngay đầu giường, tôi từ trên cao.

Thấy tôi tỉnh, mẹ Thẩm lập tức kéo mạnh tôi dậy, gằn giọng:

“Chỉ với mà đòi tôi phải xin lỗi?”

“Cái thứ đàn bà ác độc, mang thai nghiệt chủng còn dám ghi âm? Đồ tiện nhân vừa bẩn vừa độc!”

“Chiều nay mổ như bình thường!”

Nói rồi bà ta quay sang xoa xoa bụng Lâm Ngọc Dao, mặt đầy nếp nhăn hớn hở:

“Con của Ngọc Dao mới là bảo bối của tôi, là cháu đích tôn thật sự. Đứa nhỏ phúc lớn mệnh lớn, đúng là có phúc khí!”

Hai người họ ngay giữa phòng tôi diễn trò mẹ chồng – nàng dâu lý tưởng.

Tôi không để tâm, ăn trưa xong thì nằm nghỉ tiếp.

Thời gian trôi nhanh, đã 1 giờ 30 chiều.

Mẹ Thẩm vì nuốt không trôi cơn tức sáng nay, không buồn ăn cơm, ngồi canh tôi từng phút từng giây, cứ vài phút lại nhắc: sắp đến giờ mổ rồi, đừng hòng trốn.

Khi bà ta kéo tôi đi về phía phòng phẫu thuật, Thẩm Vọng đẩy xe lăn lao đến, cuống quýt hét lớn:

“Mẹ! Mẹ đang !”

Mẹ Thẩm Lâm Ngọc Dao một cái, vẻ mặt đầy đắc ý:

“Con của Ngọc Dao giữ rồi, giữ lại nghiệt chủng kia gì nữa? Hôm nay phải cho bằng !”

Thẩm Vọng kích đến mức suýt ngã khỏi xe lăn, mắt đỏ hoe, giận dữ hét to:

“Mẹ! Mẹ thực sự muốn con tuyệt hậu sao?!”

Bàn tay đang kéo tôi của mẹ Thẩm khựng lại, sắc mặt tái nhợt:

“Con của Ngọc Dao vẫn còn, sao con lại tuyệt hậu ? Đừng những lời xui xẻo thế chứ!”

Tôi bình thản ta.

Anh ta nhắm mắt lại, đẩy mẹ ra rồi nắm chặt tay tôi:

“Dù là ai, hôm nay cũng không ai đến con của Noãn Noãn!”

Mẹ Thẩm nhíu mày không hài lòng:

“Con trai, con không thể để ả hồ ly tinh này mê hoặc nữa! Con biết người ngoài đang gì không? Họ bảo đầu con xanh lè, tự nguyện nuôi con người khác, sung sướng cha hờ!”Đọc. fuI,/ tại v.ivutruyen2.net/ để. ủ/ng h.ộ, tác, giả !

“Đủ rồi!” Thẩm Vọng quát lớn, cả người run lên không kiểm soát nổi.

Anh ta tôi với ánh mắt tràn đầy ân hận:

“Noãn Noãn, đừng nghe mẹ bậy, bà ấy lẩm cẩm rồi.”

“Đứa bé là của chúng ta, nhất định sẽ bảo vệ nó!”

Tôi bật khẩy.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...