Từng Là Nữ Phụ – Chương 2

Chương 2

4.

Sáng hôm sau, tôi vừa bước vào lớp thì Châu Sùng Minh đã lập tức đi thẳng đến trước mặt tôi.

Tôi chẳng buồn ngẩng đầu lên, cứ cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Hắn bắt đầu sốt ruột.

“Tiểu Hòa, có thể bỏ qua chuyện hôm qua, em nhất định phải xin lỗi Thiển Thiển, còn phải bồi thường gấp đôi số tiền hôm qua cho ấy.”

“Nếu không thì chúng ta chia tay, hơn nữa sẽ với mọi người bộ mặt thật của em — bắt nạt kẻ yếu, trọng giàu khinh nghèo.”

“Trọng giàu khinh nghèo? Nghe như thể Châu Sùng Minh giàu lắm . Chẳng lẽ em đến với là vì có tiền à? Ai mà chẳng biết là sinh viên nghèo, hay là cả cái thân phận đó cũng là giả nốt?” Tôi lạnh giọng đáp.

Hoàn cảnh nhà Châu Sùng Minh không khá giả, mấy năm đại học đều dựa vào học bổng và vay vốn để đóng học phí.

Mấy học xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán.

“Không lẽ Châu Sùng Minh giả nghèo để hưởng ưu đãi?”

“Nghe cũng hợp lý đấy, quần áo hắn mặc toàn đồ hiệu, còn sang hơn mấy đứa không phải sinh viên nghèo như tụi mình.”

“Thật bất công! Trường lại cấp tiền cho mấy tên lừa đảo thế này!”

Mặt hắn lập tức đỏ bừng.

Học bổng không thể không có, sĩ diện cũng chẳng dám mất.

Hồi còn quen tôi, hắn thường xuyên tôi kín đáo giúp đỡ. Ban đầu còn chối từ, sau đó thì nhận thẳng luôn, thậm chí còn chủ đòi.

Ví dụ như bộ đồ hắn đang mặc hôm nay, là tôi mua cho tuần trước lúc đi dạo phố.

Áo với quần cộng lại cũng gần năm ngàn tệ.

Châu Sùng Minh không chịu nổi việc bị người khác sau lưng, trừng mắt xung quanh, gầm gừ:

“Câm miệng!”

Nhưng hiệu quả thì bằng không, ngược lại còn khiến mọi người thêm bực.

“Nói người ta câm à? Ít nhất phải khiến tụi này tâm phục khẩu phục chứ. Không thì tụi này lên sở giáo dục báo cáo cho mà biết tay.”

“Bắt hắn trả lại toàn bộ học bổng mấy năm qua luôn!”

“Chuẩn! Sinh viên nghèo gì mà tiêu còn hơn tụi không nghèo?”

Châu Sùng Minh bắt đầu chột dạ. Bình thường hắn kiêu ngạo, đắc tội không ít người, nếu thật sự ầm ĩ lên thì không biết hậu quả ra sao.

Hắn bắt đầu thấy hối hận. Một phút bốc đồng vì , liệu có đáng không?

Dòng bình luận biến mất từ hôm qua lại tràn về.

“Nam chính đừng sợ, nữ chính sắp tới rồi!”

“Thiển bảo mau phát sáng, quét sạch bọn ác đi nào!”

“Chỉ vì góp ý thôi mà bị phán chết à? Trên kia đầu óc có vấn đề thật rồi!”

Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, Lâm Thiển Thiển xuất hiện ở cửa lớp.

Cô ta bước tới trước mặt Châu Sùng Minh, nhẹ nhàng kéo tay áo hắn:

“Anh à, thôi bỏ đi.”

“Chuyện chị Tiểu Hòa không trả tiền móng cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Em không muốn vì chuyện nhỏ mà ảnh hưởng đến cảm của với chị ấy.”

“Xem như bộ móng đó là quà gặp mặt em tặng chị ấy đi.”

Cách chuyện này càng dâng trào bản năng bảo vệ của Châu Sùng Minh, cơn giận vừa bị đè nén lại bùng lên.

“Tiểu Hòa, hôm nay em nhất định phải xin lỗi Thiển Thiển, còn phải bồi thường gấp đôi tiền hôm qua cho ấy! Cô ấy vì em mà mất việc, em không thấy áy náy à?”

Áy náy? Tôi phải áy náy chuyện gì? Tôi bị lừa mà còn phải thấy có lỗi?

“Châu Sùng Minh, mất trí rồi à? Hôm qua cảnh sát đến tận nơi, cần em nhắc lại cho nhớ không?”

“Nếu thấy kết quả hôm qua chưa thỏa mãn, thì mình gọi luôn cả bà chủ tiệm móng đến báo cảnh sát lần nữa, xem thử cảnh sát có thể cho hai người một ‘cái kết viên mãn’ không.”

Tôi giơ điện thoại ra trước mặt họ, tác chuẩn bị bấm gọi 110.

Lâm Thiển Thiển hoảng hốt Châu Sùng Minh.

“Tiểu Hòa, em đừng nước lấn tới! Thiển Thiển chỉ vì người nhà bệnh nặng nên mới nóng vội, sao em phải ép người quá đáng thế?” Châu Sùng Minh nghiến răng nghiến lợi.

“Tôi ép người quá đáng thì sao? Nếu dám vu oan cho tôi nữa, tôi sẽ báo cảnh sát. Còn thì cứ mơ đến học bổng, danh hiệu sinh viên ưu tú học kỳ này đi.”

“Em chẳng qua chỉ dựa vào nhà có tiền thôi, thì giỏi lắm à? Có bản lĩnh thì đừng tiêu tiền nhà, tự đi kiếm tiền như Thiển Thiển ấy!” Hắn khinh khỉnh đáp.

“Em thì chẳng giỏi giang gì, còn thì giỏi quá rồi. Nếu giỏi thì cởi luôn bộ đồ em mua ra mà mặc đồ do ‘giỏi giang kiếm tiền’ như Lâm Thiển Thiển mua cho.”

Tôi liếc mắt bộ đồ hắn đang mặc.

“Sao không cởi? Không nỡ à? Không lẽ Thiển Thiển giỏi như thế mà mua không nổi bộ quần áo?”

Mặt Châu Sùng Minh đỏ như luộc chín.

“Cởi thì cởi! Chỉ là mấy bộ đồ rách thôi mà, hồi đó là em năn nỉ mặc đấy!”

Tôi hắn cởi áo khoác ra, tay đặt lên dây lưng quần vẫn do dự.

Xung quanh bắt đầu rộ lên tiếng cổ vũ:

“Là đàn ông thì cởi nhanh lên, muốn ăn bám cũng phải có tí liêm sỉ chứ?”

“To xác mà ăn tiền , mất mặt thật sự.”

Châu Sùng Minh nghiến răng cởi quần, ném về phía tôi.

Giờ thì hắn chỉ còn mỗi chiếc quần lót.

“Được chưa?”

“Tiểu Hòa, em nhớ lấy, nỗi nhục hôm nay, sau này sẽ trả lại đầy đủ!”

Tôi mỉm , gật đầu:

“Ừ, tôi đợi. Nhưng còn một chuyện nữa.”

Tôi phần vải duy nhất còn lại trên người hắn.

“Nếu tôi nhớ không nhầm, cái quần lót CK kia cũng là tôi tặng đấy. Cởi nốt luôn đi?”

Châu Sùng Minh tức đến trợn mắt, tôi đầy căm hận.

Lâm Thiển Thiển vội vàng đứng chắn trước mặt hắn.

“Chị Tiểu Hòa, sao chị lại đối xử ác như ? Nếu chị thật sự muốn thế, thì để em thay ấy gánh chịu mọi thứ.”

Tôi gật đầu:

“Được thôi, em cởi đi.”

“Chưa thấy ai mặt dày như em đấy, cứ cố bám riết trai người khác, buồn nôn.”

Mắt Lâm Thiển Thiển rưng rưng, trông cực kỳ đáng thương Châu Sùng Minh.

Tôi thật sự quá mệt mỏi với hai người này, sáng sớm tươi đẹp bị hỏng hoàn toàn.

“Không cởi thì biến, đừng chắn đường, cản tôi học.”

Châu Sùng Minh thấy tôi quát Lâm Thiển Thiển, lập tức phát điên:

“Tiểu Hòa, đồ tiện nhân, em phải xin lỗi Thiển Thiển!”

Tôi phát ngán, vung tay tát thẳng vào mặt hắn:

“Xin lỗi xin lỗi, ngoài cái câu đó ra còn biết gì khác không? Cút ngay, không thì tôi đánh tiếp.”

Lâm Thiển Thiển vội nhào đến xem mặt Châu Sùng Minh, tôi tất nhiên không tha.

Tôi trở tay, thêm một cái bạt tai nữa cho ta.

Sướng thật.

Một người một cái tát xong thì thầy giáo bước vào lớp.

Châu Sùng Minh và Lâm Thiển Thiển chỉ đành cúi đầu chui ra ngoài trong tủi hổ.

5.

Bình luận lại sôi sục.

“Trời ơi, tôi muốn quay xe rồi, nữ phụ mất thôi.”

“Tôi cũng , tại sao nữ phụ lại phải bao máu cho nam chính chứ, tự mình tỏa sáng không à?”

“Nữ chính chiến đấu thì yếu như cái đế giày, đúng là thảm.”

“Nam chính nữ chính khóa cứng đi, để nữ phụ tự tỏa sáng!”

“Nhưng nữ phụ đánh người như thế là đúng à…”

“Đánh người là sai thì lừa đảo và đòi tiền như nữ chính là đúng chắc? Trên kia chắc chưa từng dùng não.”

“Fan nữ phụ đừng vội đắc ý, bảo bối nữ chính của chúng tôi sắp tung đòn cuối rồi, nữ phụ chuẩn bị tiêu đời đi!”

Tôi đọc đến dòng cuối, hơi chột dạ. Lâm Thiển Thiển lại định giở trò gì để hành tôi đây?

Với một con chuột bạch thí nghiệm như tôi, thì mấy thứ như thực nghiệm, tế bào là thứ quan trọng nhất.

Lâm Thiển Thiển muốn tôi, kiểu gì cũng nhằm vào đám đó.

Nhưng mấy ngày sau, hai cái người khốn đó tạm thời còn biết điều.

Châu Sùng Minh có nhắn vài tin đe dọa tôi, rõ ràng là không nỡ để máu của mình – à nhầm, máu tài nguyên của hắn – chạy mất. Không ai rót tiền cho tiêu, không ai cung cấp dữ liệu thực nghiệm, nên hắn bắt đầu lồng lộn.

Nhưng cái mồm thì vẫn cứng, không chịu xuống nước.

Hôm đó tan học, cùng phòng chạy tới nhỏ rằng thấy Châu Sùng Minh và Lâm Thiển Thiển đang ở căn-tin thân mật đút cơm cho nhau, phát muốn ói luôn.

Tôi chỉ nhẹ, tỏ vẻ chẳng còn chút cảm gì với cái loại đàn ông như thế.

Chuyển tiếp liền mạch như thì ngoài “tra nam” còn gọi gì nữa?

6.

Nửa tháng sau, một buổi tối, tôi vừa định thu dọn bàn thí nghiệm để về ký túc, thì bình luận lại hiện ra.

“Nữ chính sắp ra tay rồi, toàn bộ thực nghiệm mà nữ phụ dốc sức suốt một năm coi như công cốc!”

“Chuyện này xảy ra xong, nữ phụ bị giáo sư mắng té tát, thậm chí còn phải hoãn tốt nghiệp!”

“Vẫn là bảo bối nữ chính nhà tôi lợi , một chiêu tiễn luôn đối thủ!”

Tôi lập tức khựng tay lại. Muốn đụng đến thực nghiệm của tôi à?

Mơ đi.

Tôi thu dọn xong đồ đạc như thường lệ, rời khỏi phòng thí nghiệm.

Sáng hôm sau, tôi vừa tới trước cửa phòng lab thì đã nghe thấy tiếng hét giận dữ vang lên từ trong.

“Ai hủy đám tế bào của chúng ta hả!”

“Đây là lô cuối cùng rồi đấy, muốn nuôi lại thì ít nhất phải mất thêm nửa năm nữa!”

“Thực nghiệm của chúng ta chỉ còn mỗi phần cuối này thôi mà. Không có tế bào thì luận văn tốt nghiệp biết sao!”

Tôi bước vào, thấy tổ trưởng đang cầm khay nuôi tế bào bị hỏng đến mức không nhận ra hình dạng.

Mấy khác cũng bắt đầu lộ vẻ khó xử. Hôm qua tế bào vẫn tốt mà, sao hôm nay lại…

Đúng lúc cả nhóm đang rối bời, thì Lâm Thiển Thiển và Châu Sùng Minh bước vào.

Châu Sùng Minh tôi đắc ý, vẻ mặt như thể “lần này mày tiêu chắc rồi”.

Tôi vẫn thản nhiên xử lý số liệu, giả như không thấy hắn.

Châu Sùng Minh không chịu nổi nữa.

“Tôi biết ai hỏng tế bào — chính là Tiểu Hòa!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...