1.
Cô thợ móng đắc ý đưa mã thanh toán cho tôi, cầu tôi trả tiền.
Bình luận vẫn tiếp tục:
“Nữ chính đáng thông minh thật, học phí kỳ sau của ấy đã có rồi.”
“Tội nghiệp nữ chính quá, gia cảnh nghèo khó, còn có người cha nghiện cờ bạc, ấy chỉ có thể trốn học ra ngoài thêm. Nếu gặp nam chính sớm thì tốt rồi!”
“Chẳng lẽ không ai thấy nữ chính này hơi thiếu đạo đức sao? Nếu là tôi, chắc chắn tôi sẽ không chịu bỏ tiền ra.”
“Đúng , hành vi này chẳng khác nào lừa đảo!”
Thấy tôi không hành gì, ta liền lớn tiếng hơn:
“Sao? Cô định quỵt tiền à?”
Đúng giờ cao điểm, xung quanh có rất nhiều người, ai cũng về phía tôi. Rõ ràng là bị lời ta dẫn dắt, nghĩ rằng tôi định ăn quỵt.
Tôi chẳng buồn để ý, chỉ bình tĩnh :
“Nếu đã dán nhầm thì gỡ từng viên ra, rồi dán lại loại đá ban đầu là .”
Tôi kiên nhẫn ngồi xuống, đưa tay ra.
Lúc ban đầu, khi ta cắt móng, còn vô cắt trúng da thịt tôi, khiến máu chảy khá nhiều. Kết quả là ta không hề xin lỗi, còn trách tôi không ngồi yên lỡ thời gian của ta.
Thấy ta trạc tuổi tôi, có lẽ thiếu tiền nên mới ra ngoài thêm, tôi mới bao dung bỏ qua. Nhưng lòng tốt của tôi lại biến thành cơ hội để ta vòi tiền.
“Loại đá mà chọn đã hết, nên tôi mới dùng loại này thay thế.”
“Tôi thấy quần áo mặc cũng không rẻ, túi xách này phải gần hai vạn tệ chứ ít gì. Năm nghìn tệ này với chẳng là gì, với người khác thì là tiền cứu mạng đấy.”
Bình luận lại cuồn cuộn kéo tới:
“Đúng rồi đúng rồi, đồ nữ phụ chết tiệt, mau trả tiền đi, đừng lắm mồm nữa, đừng cản đường nữ chính kiếm tiền.”
“Huhu, nữ chính đáng quá, tôi muốn quyên góp cho ấy.”
“Nam chính mau xuất hiện đi, để nữ phụ phải trả tiền ngay lập tức!”
“Chỉ có mình tôi thấy nữ chính này đang cưỡng ép đạo đức sao…”
Xung quanh cũng có người lên tiếng bênh vực ta:
“Đã dán lên rồi thì nên trả thêm tiền đi.”
“Đúng đó, tôi thấy thợ này cũng vất vả lắm, từng viên đá nhỏ như phải dán suốt hai tiếng đồng hồ.”
Lâm Thiển Thiển mọi người ủng hộ, tiếp tục giọng điệu mỉa mai:
“Tôi thấy định quỵt tiền thì có. Đá này lấp lánh thế kia, qua cũng biết không phải đá thường. Nếu không muốn, sao không bảo tôi dừng lại ngay từ đầu?”
Tôi đồng hồ, sắp đến giờ học buổi tối, không muốn đôi co thêm, liền :
“Vậy gỡ ra đi, không cần dán lại đá nữa.”
“Gỡ cũng , phí gỡ móng và tiền công là 3.000 tệ. Cô quét mã đi.” Cô ta lại đưa mã thanh toán đến trước mặt tôi.
2.
Tôi thật sự bật vì tức giận.
Ai mới là người mất thời gian của ai đây?
Tôi ngồi đây hai tiếng, móng bị cắt xấu xí, tay còn bị cắt chảy máu, đá đính thì lệch lạc.
Cô ta thật sự nghĩ tôi là con gà béo để mặc sức vặt lông sao?
Tôi vừa định nổi giận thì phía sau vang lên giọng quen thuộc.
“Tiểu Hòa, xong chưa? Anh đến đón em đi ăn tối.”
Bình luận trên màn hình lại dày đặc đến mức che cả tầm của tôi.
“Ahhh, nam chính xuất hiện rồi!”
“Người cứu vớt nữ chính đáng đã đến!!!”
“Giờ thì nữ phụ chỉ còn nước ngoan ngoãn trả tiền thôi!”
Châu Sùng Minh bước đến bên cạnh tôi, nhận ra bầu không khí có chút kỳ lạ.
“Tiểu Hòa, có chuyện gì ?”
Kết quả là Lâm Thiển Thiển nhanh nhảu chen vào:
“Anh này, móng xong rồi không chịu trả tiền. Túi ấy mang có giá bằng học phí hai kỳ của tôi đấy, ơn trả giúp đi.”
Nói xong, ta bặm môi, cố gắng ép ra vài giọt nước mắt.
Mấy người tốt bụng xung quanh lại cảm thương:
“Tội nghiệp quá, đúng là nhà giàu ăn chơi trác táng, người nghèo thì khổ sở.”
“Anh này, trông cũng không thiếu tiền, thôi thì trả giúp đi, coi như phúc.”
Làm phúc và bị tống tiền là hai chuyện khác nhau.
Tôi không thiếu tiền, cũng không phải đồ ngốc để bị lừa gạt trắng trợn như .
Châu Sùng Minh khuyên nhủ:
“Tiểu Hòa, cũng trễ rồi, thôi bỏ qua đi.”
“Để trả tiền giúp em, dù gì ấy cũng mất hai tiếng để móng cho em.”
“Mọi người đều không dễ dàng, lùi một bước trời cao biển rộng. Người ta thiệt thòi là phúc mà.”
Không cần cũng biết bình luận đã sôi sục.
Mọi người mắng tôi là nữ phụ ác độc, khen Châu Sùng Minh dịu dàng lịch thiệp.
Nhưng tôi chỉ đang bảo vệ quyền lợi của mình, thế cũng sai sao?
Chỉ vì tôi không phải nữ chính, nên tôi phải cam chịu thiệt thòi?
Lâm Thiển Thiển lau nước mắt, tiếp tục :
“Anh ơi, thật sự rất thấu hiểu nỗi khổ của những người thêm như chúng em. Thế này nhé, bảo mở thẻ thành viên, nạp 10.000 tệ, coi như hôm nay chúng em tặng miễn phí bộ đá Swarovski này. Sau đó, mỗi lần móng sẽ giảm 20%.”
“Đây là ưu đãi rất tốt rồi, em phải nhân lúc ông chủ không có ở đây mới lén tranh thủ giúp các . Mau thanh toán đi, nếu ông chủ quay lại thì chắc chắn không đồng ý đâu.”
Cô ta lần thứ ba đưa mã thanh toán đến trước mặt tôi.
Tôi hừ lạnh một tiếng, vung tay gạt phăng mã thanh toán xuống.
“Tôi thấy thiếu tiền đến phát điên rồi thì phải? Đã chuyện không thông thì tôi báo cảnh sát luôn. Để xem là tôi quỵt tiền hay đang tống tiền.”
Tôi vừa rút điện thoại ra định gọi, Châu Sùng Minh liền kéo tay tôi lại, nhỏ giọng :
“Tiểu Hòa, không cần lớn chuyện như đâu. Người ta cũng chỉ là tính tiền theo quy định thôi mà. Anh thấy trên bảng giá, loại đá này đúng là giá đó, em nên trả tiền đi.”
Vừa nghe tôi nhắc đến báo cảnh sát, Lâm Thiển Thiển lập tức mất đi vẻ ngang ngược ban nãy, chỉ còn lại ánh mắt đáng thương cực kỳ tội nghiệp Châu Sùng Minh cầu cứu.
“Anh ơi, em thật sự chỉ là sinh viên nghèo ra ngoài thêm thôi. Bố em đang bệnh nặng nằm viện, cần tiền để cứu mạng. Bạn nhất định phải dồn em vào đường cùng sao?”
Cô ta còn cố ý dùng ngón tay nhẹ nhàng kéo tay áo của Châu Sùng Minh.
Bình luận lại bùng nổ:
“Ahhh, nữ chính khóc lên vừa đáng thương vừa đáng , tôi quá đi mất!”
“Trời ơi, nếu tôi là nam chính, tôi nhất định ôm chặt bảo bối Thiển Thiển vào lòng mà thương .”
“Tác giả đừng phân biệt trắng đen nữa, viết hết thành cảnh nóng đi!”
Châu Sùng Minh trông có vẻ rất hưởng ứng màn diễn này, ta kéo tay tôi lại, nghiêm túc :
“Tiểu Hòa, nếu em không muốn trả tiền, sẽ trả. Nhưng từ giờ chúng ta coi như xong rồi, không cần một như em.”
3.
“Được thôi, tôi đồng ý. Số tiền này đúng là nên trả, dù sao lợi ích lấy từ tôi cũng không chỉ có bấy nhiêu.”
Tôi đẩy tay Châu Sùng Minh ra, dứt khoát gọi báo cảnh sát.
Giờ thì ngớ người ra lại là hai người kia.
Châu Sùng Minh rõ ràng đang hối hận vì lời lỡ miệng trong lúc cuống lên ban nãy, cố tìm cách vớt vát lại.
Dù sao phần thực nghiệm của luận văn tốt nghiệp của ta vẫn phải dựa vào tôi giúp.
Không có dữ liệu thí nghiệm của tôi, năm nay ta đành phải hoãn tốt nghiệp.
Nếu lúc này chọc giận tôi, ta sẽ mất nhiều hơn .
Cảnh sát và chủ tiệm móng gần như đến cùng lúc.
Chủ tiệm trông cực kỳ ngơ ngác, chỉ mới ra ngoài dự họp phụ huynh cho con, sao quay lại đã thấy náo loạn thế này?
Sau khi nghe cảnh sát giải thích, bà ấy mới hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Bà ta quay sang lườm nhân viên móng, người còn đang đắc ý rằng mình sắp kiếm một món hời cho tiệm.
Nhưng ta không ngờ rằng tiệm nằm gần trường học, nếu giá cả quá cao chắc chắn sẽ mất đi lượng khách là học sinh, mà học sinh chính là nguồn khách chủ yếu của tiệm này.
Đúng là bỏ dưa hấu nhặt hạt vừng.
“Vị tiểu thư này, chuyện này hoàn toàn là lỗi của tôi, do tôi quản lý nhân viên quá lỏng lẻo mới để ấy phạm phải sai lầm hôm nay. Tôi xin lỗi, bộ móng này tôi tặng luôn. Lần tới nếu đến móng, tôi sẽ tự tay cho , còn giảm giá 30%. Cô thấy như không? Đừng phiền các cảnh sát nữa.”
Bà chủ cúi đầu xin lỗi.
“Chủ quán, bà dùng người không đúng thì phải xử lý tận gốc. Tôi thấy học viên này không cần ở đây nữa.”
Tôi sang Lâm Thiển Thiển .
Bà chủ gật đầu, lấy điện thoại ra bấm vài cái, sau đó lườm Lâm Thiển Thiển:
“Lâm Thiển Thiển, đây là tiền lương hôm nay của . Lấy tiền rồi lập tức đi đi, tiệm nhỏ của chúng tôi thật sự không chứa nổi nữa.”
Lâm Thiển Thiển rõ ràng không ngờ mọi chuyện lại diễn biến đến mức này, vừa phẫn nộ vừa không cam lòng.
Cô ta định phản bác thì bị cảnh sát quát:
“Nếu không muốn đi, thì theo chúng tôi về đồn. Lừa đảo không chỉ bị giam giữ mà còn phải bồi thường gấp ba lần, nghiêm trọng thì còn bị kết án đấy.”
Không còn cách nào khác, ta đành phải im lặng.
Tôi đồng ý với phương án bồi thường của bà chủ, nhanh chóng rời khỏi tiệm móng vì giờ học buổi tối sắp bắt đầu.
Không cần nghĩ cũng biết, Châu Sùng Minh chắc chắn sẽ chạy đi an ủi Lâm Thiển Thiển.
Dòng bình luận lại lao vun vút:
“Trời ơi, chỉ mình tôi thấy nữ phụ ngầu quá sao?”
“Không chỉ mình đâu, tôi cũng thấy . Vừa ngầu vừa khí chất.”
“Nữ chính đúng là kiểu nhu mì điển hình.”
“Nhu mì thì sao? Bảo bối Thiển Thiển có nam chính chống lưng mà, người ta có quyền mềm yếu.”
“Aaaaa, nam chính chạy đi an ủi nữ chính rồi, trời ơi, cặp đôi này quá đỉnh!”
Cặp đôi cẩu nam nữ đó khóa chết với nhau đi, đừng đến phiền tôi nữa.
Vừa đi học, tôi vừa tranh thủ đọc lại bình luận, cuối cùng cũng hiểu rõ mọi chuyện.
Hóa ra tôi là nữ phụ bất hạnh trong một cuốn tiểu thuyết thanh xuân vườn trường.
Nhiệm vụ chính của tôi là kho máu cho nam chính xuất thân nghèo khó. Sau khi kết hôn, tôi càng phải vô điều kiện cung cấp mọi sự giúp đỡ cho ta.
Châu Sùng Minh dựa vào dữ liệu thí nghiệm của tôi để công bố bài báo khoa học trên tạp chí hạng nhất, nhờ đó các nhân vật lớn ý.
Sau đó, ta tiếp tục lợi dụng cảm của tôi, bắt tôi thí nghiệm và chỉnh sửa luận văn cho mình.
Vì việc quá sức, chưa đến ba mươi tuổi tôi đã mắc bệnh về mắt, khi tôi đổ bệnh, Châu Sùng Minh lại hoàn toàn phớt lờ tôi.
Thậm chí, ta còn bắt con tôi gọi Lâm Thiển Thiển là mẹ.
Cuối cùng tôi buồn bã mà chết, còn ta và Lâm Thiển Thiển sống hạnh phúc bên nhau.
Đúng là tôi đã giúp “hiền thê” nâng đỡ ta thành danh, rồi lại tặng “hiền thê” cho tiểu tam.
Bạn thấy sao?