Từng Là Gió Xuân [...] – Chương 5

Chương 5

Lớp hồng sa rơi xuống, để lộ gương mặt e thẹn ngượng ngùng, đẹp hơn bất cứ lần nào từng thấy.

Sau thành thân, họ sống tại viện phía đông phủ Hầu.

Tần Nam Tước thích luyện võ trong sân, còn hắn thì ngồi trong hành lang đọc sách, thỉnh thoảng ngẩng đầu nàng một cái.

Khi nàng hứng lên, thường kéo hắn luyện chiêu, mỗi lần đều cố ý thua, rồi nhào vào lòng hắn mà rạng rỡ.

Họ cũng từng cãi nhau.

Một lần hắn bị bằng hữu lôi kéo đi uống rượu về muộn, khiến Tần Nam Tước giận dỗi ba ngày không chuyện.

Hắn phải mua mứt ngọt nhất thành nam đến dỗ, nàng mới chịu nín khóc.

Lúc Nam Tước mang thai đứa đầu tiên, nàng nghén rất nặng.

vẫn gắng gượng muốn may áo cho hắn.

Hắn đau lòng vô cùng, đem kim chỉ giấu hết.

Nàng liền nhân lúc hắn không có ở nhà, vụng trộm may lấy, bị phát hiện còn cãi lý:

“Phụ thân bảo, có thai thì càng phải hoạt nhiều một chút!”

Về sau, bọn họ có hai đứa con — một trai một .

Con trai giống hắn, con giống nàng.

Năm nào đến Thượng Nguyên, họ cũng dẫn con đi ngắm đèn hoa.

Bằng hữu đều ngưỡng mộ hắn, rằng cưới người như Tần Nam Tước, quả là phúc phận ba đời…

“Thế tử gia? Thế tử gia?”

Tiếng tiểu đồng gọi đánh thức Bùi Tự khỏi giấc mộng.

Hắn giật mình ngồi bật dậy, khăn chườm trên trán rơi xuống đất.

Mãi tới lúc này mới phát hiện — hắn đã trở về phủ Hầu, đang nằm trên chính giường của mình.

Ký ức lần lượt ùa về như thủy triều.

“Nam Tước…” – giọng hắn khàn khàn gọi tên nàng, tung chăn định xuống giường.

“Ta phải đi tìm nàng… phải đưa nàng về…”

“Đồ khốn!”

An Định Hầu sải bước vào phòng, quát lớn, tát cho hắn một cái trời giáng.

Bùi Tự bị đánh lệch cả mặt, má rát buốt.

“Phụ… phụ thân…”

“Ngươi còn biết ta là phụ thân ngươi?”

An Định Hầu tức đến run rẩy:

“Khi người ta còn ở trong kinh, không biết trân trọng. Giờ người ta đi rồi, lại bày ra bộ dạng si cho ai xem?”

Bùi Tự há miệng, lại chẳng nên lời.

“Ngươi nghĩ cả kinh thành này mù cả chắc?” – An Định Hầu chỉ vào mặt hắn –

“Vì lấy lòng quận chúa mà bày trò hãm người ta rơi xuống nước. Bây giờ lại đuổi theo đến tận biên cương, ngươi là muốn bôi tro trát trấu hết mặt mũi phủ Hầu sao?”

“Con…”

“Con với cái gì!” – An Định Hầu vung tay áo, giận dữ bỏ đi –

“Từ hôm nay, không có sự cho phép của ta, không bước chân ra khỏi phủ nửa bước!”

“Chiêu Nguyệt quận chúa cũng cắt đứt cho ta! Nàng ta không phải hảo phối ngẫu gì, chỉ giỏi trò cợt lòng người. Việc hôn nhân của ngươi, ta sẽ tự an bài!”

Rầm! – cánh cửa bị đóng sầm.

Bùi Tự ngồi ngây trên giường, hình ảnh trong mộng và hiện thực chồng chéo vào nhau, khiến hắn chẳng còn phân biệt nổi đâu là thật, đâu là giả.

Hắn chậm rãi đưa tay đặt lên ngực.

Ở đó, trống rỗng như bị khoét mất một phần.

Thì ra, mất đi một người… lại đau đến như thế.

15

Những ngày ở Tái Bắc lại vui vẻ hơn ta tưởng nhiều.

Nơi này không có những nghi lễ rườm rà của kinh thành, cũng chẳng có những lời gièm pha vô nghĩa.

Mỗi sáng sớm, ta theo phụ thân ra thao trường luyện tập, đến hoàng hôn mới trở về.

Ban đầu, đám tướng sĩ thấy ta là nữ nhi mà dám bước chân vào thao trường, ai nấy đều lén sau lưng.

Mãi đến khi bị ta đánh ngã từng người một, mới dần sinh ra mấy phần kính nể.

“Thân thủ của tiểu thư nhà họ Tần, còn mạnh hơn phần lớn người trong doanh trại chúng ta.”

Một tân binh vừa xoa cánh tay bầm tím vừa nhăn nhó .

Ta lau mồ hôi trên mặt, toe toét.

Gió cát Tái Bắc rất dữ, da dẻ ta chẳng mấy chốc đã sạm thành màu lúa mạch.

Trước kia ở kinh thành, ta cứ sợ đen da sẽ khiến Phó Tự ghét bỏ.

Giờ thì hay rồi, chẳng cần bận tâm đến mấy chuyện đó nữa.

Phụ thân thấy lại vui ra mặt.

“Thế mới giống con nhà họ Tần!” Người vỗ vai ta , “So với hồi ở kinh thành thì có thần sắc hơn nhiều.”

Quả thật, ta thấy mình sống vui hơn hồi ở kinh thành.

Ngày ngày luyện đao, cưỡi ngựa, bắn tên, thỉnh thoảng còn theo phụ thân đi tuần biên cảnh.

Tuy vất vả, trong lòng rất vững vàng.

Trịnh Thiếu Bạch cứ hay chạy đến tìm ta.

Lúc thì mang mấy thứ trái cây lạ chỉ có ở biên ải, lúc lại mua mấy món đồ nhỏ từ chợ phiên.

Khiến ta bất ngờ nhất, là hắn mà còn nhớ ta thích đọc thoại bản, đặc biệt nhờ người từ kinh thành mang vài quyển mới tới.

“Ngày nào nàng cũng luyện thế này, không mệt sao?”

Một hôm, hắn đứng dựa bên giá binh khí, ta múa đao.

Ta thu thế, lau mồ hôi: “Không mệt.”

“Ta luyện cùng nàng nhé?”

“Được thôi.”

Hắn tiện tay cầm lấy một cây trường thương, đấu vài chiêu với ta.

Trịnh Thiếu Bạch võ nghệ rất tốt, thương pháp sắc bén vẫn có quy tắc.

Hai ta đánh nhau chừng nửa canh giờ, bất phân thắng bại.

Ta biết hắn cố nhường, cũng không vạch trần.

Thu đao về, ta thở hổn hển.

Hắn đưa cho ta một túi nước: “Uống chút đi.”

Ta đón lấy, ngửa đầu tu vài ngụm.

Nước theo cằm chảy xuống, ta cũng chẳng buồn lau.

“Tần Nam Tước.” Hắn bất chợt gọi ta.

“Ừ?”

“Bây giờ nàng, rất đẹp.”

Ta sững người trong chốc lát, rồi bật : “So với lúc ở kinh thành thì đen hơn nhiều đấy.”

“Đen thì tốt.” Hắn ta bằng ánh mắt nóng rực, “Giống nữ tử nơi biên cương, sống , đầy sức sống.”

Mặt ta đột nhiên nóng lên.

16

Dần dà, trong quân doanh bắt đầu có người bàn tán.

“Nghe ngày nào Trịnh tiểu tướng quân cũng đến chỗ Tần tiểu thư?”

“Phải đấy, lúc thì đưa cái này, lúc thì mang cái kia, ân cần lắm.”

“Chẳng phải Tần tiểu thư trước giờ thích thế tử An Định hầu sao? Sao giờ lại…”

Khi những lời này truyền đến tai ta, ta đang luyện bắn tên.

Tay khẽ run, mũi tên chệch khỏi hồng tâm.

“Đừng để ý bọn họ.” Trịnh Thiếu Bạch chẳng biết đã đứng sau lưng ta từ khi nào, “Một đám lắm chuyện.”

Ta lắc đầu: “Không sao.”

Dù miệng thế, trong lòng lại không mấy dễ chịu.

Hôm sau, mấy kẻ buôn chuyện ấy bị phải cọ chuồng ngựa.

Nghe là vì bị Trịnh Thiếu Bạch “giao lưu” một trận, khiến mặt mày sưng vù.

“Ngươi ?” Khi ta tìm thấy hắn, hắn đang lau kiếm.

“Thay nàng xả giận.” Hắn chẳng buồn ngẩng đầu.

“Ta không cần.”

“Ta thì cần.” Hắn ngẩng đầu ta, ánh mắt kiên định, “Ta không chịu nổi kẻ khác xấu nàng.”

Ta nhất thời á khẩu.

Mùa xuân nơi biên cương đến muộn.

Tháng ba, tuyết mới bắt đầu tan, Trịnh Thiếu Bạch liền thần thần bí bí kéo ta ra ngoài.

“Đi đâu thế?”

“Dẫn nàng đi xem thứ hay.”

Hắn đưa ta cưỡi ngựa đến một sườn núi.

Nơi đó tràn ngập hoa dại, vàng rực, tím biếc, lay theo gió.

“Đây là…”

“Anh thảo vùng biên cương.” Hắn nhảy xuống ngựa, hái một đóa cài lên tóc ta, “So với hải đường ở kinh thành thế nào?”

Ta sờ lên hoa bên tóc, bỗng nhớ đến năm ấy Phó Tự tùy tay tặng ta một chiếc vòng gỗ.

Khi đó ta trân quý như báu vật, hắn lại thờ ơ như gió thoảng.

“Đẹp lắm.” Ta khẽ , “Đẹp hơn cả hải đường.”

Trịnh Thiếu Bạch bật , ánh nắng chiếu lên gương mặt hắn, sáng ngời rạng rỡ.

Phụ thân dường như đã ra điều gì đó.

Một tối sau bữa cơm, người như vô hỏi: “Con thấy Thiếu Bạch thế nào?”

“Cũng tốt mà.” Ta cúi đầu và cơm.

“Phụ thân nó mấy hôm trước có đến tìm ta, muốn kết thân.”

Suýt nữa thì ta bị cơm nghẹn.

“Cha… cha trả lời sao?”

“Ta , phải hỏi ý con ta đã.” Phụ thân ta, “Nam Tước, con nghĩ thế nào?”

Ta đặt đũa xuống, nghiêm túc suy nghĩ một lúc.

“Cha, con muốn chờ thêm một chút.”

“Chờ gì?”

“Chờ… chờ khi con thật sự buông bỏ quá khứ.”

Phụ thân gật đầu, không gì thêm.

17

Sau khi biết chuyện, Trịnh Thiếu Bạch không hề nổi giận.

“Ta có thể chờ.” Hắn , “Bao lâu cũng .”

“Tại sao?” Ta không hiểu, “Biên cương thiếu gì nương tốt, cần gì phải…”

“Vì là ngươi.” Hắn cắt lời ta, “Tần Nam Tước, ngươi có chỗ nào không đáng để thích sao?”

Hắn ra câu đó vô cùng đương nhiên.

Mà ta, cũng chưa từng ai khẳng định như thế.

Gặp ánh mắt nóng bỏng của hắn, ta khẽ , ngẩng cao cằm.

“Không có.”

Trịnh Thiếu Bạch cũng bật : “Đúng , ngươi rất tốt.”

“Ta không vội.” Hắn , “Ngươi cứ từ từ.”

Cuộc sống nơi biên cương trôi qua từng ngày.

Ta dần quen với gió cát nơi đây, quen với cuộc sống thô mộc.

Thỉnh thoảng, ta vẫn nhớ đến kinh thành, nhớ đến Bùi Tự.

Nhưng những ký ức ấy ngày một nhạt nhòa, như bức họa đã phai màu, không còn rõ ràng nữa.

Thay vào đó, là vùng trời rộng lớn trước mắt, là nụ an lòng của phụ thân, là ánh mắt rực cháy của Trịnh Thiếu Bạch.

Cuối cùng ta cũng hiểu, thì ra người ta để tâm, là cảm giác như thế này.

Không cần phải hạ mình lấy lòng, cũng chẳng cần phải ấm ức chịu đựng.

Chỉ cần chính mình là đủ.

Bảy năm sau, với thân phận là thê tử, ta theo Trịnh Thiếu Bạch hồi kinh nhận phong.

Kinh thành vẫn phồn hoa như xưa, chỉ là vật đổi sao dời.

Yến tiệc trong cung kết thúc, ba người nhà chúng ta dạo chơi trên phố Chu Tước.

Con ngồi trên vai Trịnh Thiếu Bạch, ríu rít chỉ vào hàng kẹo hồ lô bên đường.

“Cha ơi, con muốn cái kia!”

Trịnh Thiếu Bạch dịu dàng : “Được, cha mua cho con.”

Ta đứng bên cạnh, hai cha con giỡn.

Bất chợt cảm nhận một ánh rơi trên người, ta quay đầu lại

Bùi Tự đứng bên kia con phố.

Hắn mặc triều phục hầu tước, bên cạnh là một phụ nhân đoan trang, hẳn là hầu phu nhân hắn đã cưới.

Bảy năm thời gian, giữa lông mày hắn đã có thêm vài phần trầm ổn, vẫn không giấu nổi nét mỏi mệt trong đáy mắt.

Ánh mắt chúng ta chạm nhau, hắn khựng lại ngay tại chỗ.

Ta khẽ gật đầu, coi như chào hỏi.

“Mẹ ơi!” Con ôm kẹo chạy tới, nhào vào lòng ta, “Cho mẹ ăn miếng đầu tiên nè!”

Ta , cắn một miếng nhỏ, ngẩng đầu lên, vẫn thấy Bùi Tự đứng đó.

Ánh mắt hắn dừng lại trên gương mặt con ta, rồi chuyển sang Trịnh Thiếu Bạch.

Vẻ mặt bình tĩnh, dưới lớp bình tĩnh ấy dường như ẩn giấu điều gì đó.

“Đi thôi.” Trịnh Thiếu Bạch vòng tay ôm lấy vai ta, khẽ .

Chúng ta xoay người rời đi.

Đi một đoạn khá xa, chẳng hiểu sao ta lại quay đầu lại—

Bùi Tự vẫn còn đứng ở chỗ cũ, ánh mắt dõi theo bóng lưng chúng ta.

Nắng chiều kéo bóng hắn dài ra, trông vô cùng quạnh.

Hầu phu nhân bên cạnh kéo tay áo hắn, hắn như bừng tỉnh từ trong mộng, mới quay người rời đi.

Hai bóng người, một trước một sau, đám nô bộc vây quanh, dần khuất trong dòng người tấp nập.

“Sao thế?” Trịnh Thiếu Bạch hỏi ta.

Ta lắc đầu, ôm chặt con vào lòng: “Không sao, về nhà thôi.”

Lần này, là thực sự về nhà rồi.

(TOÀN VĂN HOÀN)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...