Từng Có Một Giấc [...] – Chương 4

Hữu Dương đứng đang nằm ngủ mê man trên giường bằng đôi mắt lạnh lùng. Khuôn mặt ấy lúc này ửng đỏ, mồ hôi túa ra ướt đẫm tóc mai. Sau khi quan sát một lúc, cất tiếng với người đang đứng sau lưng mình.

- Tình hình thế nào rồi?

Dũng đã im lặng quan sát Hữu Dương từ nãy đến giờ, thật sự chỉ mong bản thân bốc hơi thật nhanh mà thôi. Kể từ lúc bước vào phòng, cậu đã bị khí thế trên người cộng với việc trông thấy một mảng áo bị dính bẩn của dọa cho lạnh cả người. Mái tóc hơi rối, đôi mắt sắc lạnh, là biết mới vận gân cốt trước khi tới đây. Không biết cậu có nên cảm thấy may mắn hay không nữa?

Nghe hỏi, Dũng bất giác đứng thẳng người, thận trọng đáp.

- Cô ấy bị nhiễm lạnh do ngấm nước mưa quá lâu, cộng với việc chịu áp lực suốt mấy ngày nay và ăn uống không tử tế, cho nên việc phát sốt là do cơ thể đạt tới giới hạn...

- Tôi không hỏi cái đó. - Hữu Dương quay người Dũng, nhíu mày với vẻ không hài lòng. - Kết quả xét nghiệm đã xong cả chưa? Bao giờ thì có thể rút máu?

Dũng nghẹn họng, bằng ánh mắt trân trối.

Thôi! Được rồi, đáng lẽ ra cậu nên hiểu tính khí sếp của mình chứ? Làm gì có chuyện sẽ tốt bụng hỏi thăm người khác ? Tất cả mọi việc đều có lý do cụ thể nào đó, tất cả đều nhắm tới phục vụ mục đích cá nhân.

Tuy nhiên, gầy nhỏ đang nằm mê man trên giường bệnh, lại nghĩ tới câu hỏi của Hữu Dương, Dũng không kìm chế khẽ thở dài, nhỏ giọng .

- Em biết gấp, bây giờ ấy không đáp ứng đủ cầu đâu. Chưa đến việc ấy có bị thiếu máu hay không, nếu một người bị bệnh thì máu cũng sẽ nhiễm độc...

Giọng của Dũng ngày càng nhỏ dần, sau cùng, dù chưa hết những điều cần thì cậu cũng không dám lên tiếng tiếp nữa. Ánh mắt của Hữu Dương đã cho cậu biết rằng người này lại chuẩn bị muốn nổi bão rồi.

- Tức là sau khi khỏi bệnh thì sẽ ổn? - Hữu Dương đanh giọng hỏi.

Dũng nuốt một ngụm nước bọt, đảo mắt suy nghĩ không biết bản thân nên chọn tính mạng hay lương tâm. Vì sự thật là dù này có khỏi bệnh đi chăng nữa thì cũng cần một khoảng thời gian dài chăm sóc mới miễn cưỡng đạt cầu . Cơ thể ấy vốn đã rất khó hấp thu chất dinh dưỡng rồi, mà thời gian qua còn bỏ bê không ăn uống đầy đủ, nếu như bị rút đi dù chỉ là một lượng máu nhỏ thì sẽ lại ngã bệnh ngay thôi.

Đó là còn chưa kể, kết quả xét nghiệm chưa về đến tay cậu nữa, bây giờ cậu thực sự không dám tự ý cái gì hết.

Thấy Dũng im lặng, cơ thể hơi run lên, Hữu Dương lại bóp trán, thở hắt. Anh về phía kia, mày nhíu lại thật sâu. Dũng liếc mấy lần, cuối cùng vẫn không nhịn mà khuyên thêm vài câu.

- Anh Dương này, em nghe Hiếu ấy sẽ thành vợ của , em nghĩ... ừm... nếu thì có thể đối xử dịu dàng với ấy một chút có không? Dù sao người ta cũng là một bình thường, lại còn gặp cú shock lớn như ... - Nói đến đây, Dương chợt im bặt, bởi vì Hữu Dương đã đánh mắt về phía này. Sau đó, giọng lành lạnh không chút cảm của vang lên. - Trên đời có nhiều người bất hạnh như thế, tôi phải đưa tay với từng người, dịu dàng với từng người à? Trông tôi giống kẻ thích từ thiện như à?

- Ý em... không phải thế. Chỉ là... thân phận của ấy... - Dương lí nhí giải thích, trong lòng lại thầm nghĩ sao hôm nay mình can đảm ghê , vì một xa lạ mà dám cầu sếp mình phải cái này cái kia nữa chứ.

Đúng như dự đoán, Hữu Dương nghe cậu xong thì khẩy.

- Hợp đồng đôi bên cùng có lợi thì đừng có tính thân phận cái gì. - Đoạn, quay đầu Dũng, chậm rãi bước tới gần rồi vỗ lên vai cậu một cái. Dũng nuốt nước bọt, gồng người lên, cẩn thận lắng nghe lời căn dặn phía sau. - Không phải việc của mình thì đừng có nhiều lời. Cậu chỉ cần nhớ, tính tôi không đủ kiên nhẫn đâu, bệnh tật hay suy dinh dưỡng gì đó thì cậu phải tự nghĩ cách để giải quyết, đó mới là lý do cậu đứng ở đây. Lo cho người khác chẳng thà lo cho bản thân trước thì hơn.

Nói xong, còn vỗ vỗ lên vai cậu hai cái rồi mới nhấc chân rời đi. Lúc ấy trong đầu Dũng vô bật ra một ý nghĩ.

Wow! Quả là một lời nhắc nhở đủ thân thiện.

***

An Ngọc có cảm giác bản thân đã ngủ một giấc thật dài. Khi mở mắt ra, chỉ thấy cả người đau ê ẩm, đến cả thở thôi cũng hết sức nặng nề. Khung cảnh xung quanh xa lạ, không hề giống với căn phòng nhỏ của chút nào. Bộ não trì trệ của phải mất một lúc lâu mới nhớ những gì đã xảy ra.

Hình như đã gặp một người đàn ông kỳ lạ, những chuyện kỳ lạ. Và có vẻ như đã hứa với ta cái gì đó nữa thì phải.

An Ngọc nhấc tay lên đỡ trán, lúc này mới nhận ra mái tóc mình bết dính, ướt đẫm mồ hôi.

Run rẩy chống cơ thể ngồi dậy, ngơ ngác xung quanh mình một lần nữa. Đây là một căn phòng rộng rãi xa hoa trang trí bởi nhiều thứ đồ đắt đỏ. Đến cả chiếc giường đang nằm cũng là một chiếc giường rộng lớn và êm ái. Có vẻ như nó chính là lý do giúp có một giấc ngủ ngon đến .

Đang lúc ngơ ngác, cửa mở ra, một người đàn ông cầm khay đồ đi vào. Khi thấy , bốn mắt chạm nhau, người đàn ông kia khẽ nhướn mày, môi nở ra một nụ nhẹ nhõm.

- Cô tỉnh rồi à?

- Anh là... - An Ngọc lên tiếng, cổ họng đau rát phát ra những âm thanh khô khốc khản đặc. Cô vội ôm lấy cổ, khẽ ho, đổi lại là một trận đau nhức. Người kia vội vã để đồ xuống bàn, rót nhanh một ly nước ấm rồi chạy tới chỗ , dịu dàng . - Uống đi! Uống chậm thôi nhé!

- Cảm ơn . - An Ngọc nhận lấy. Khi nước ấm chảy xuống cuống họng, lúc này mới cảm thấy dễ chịu. Người kia kéo chiếc ghế qua ngồi ở phía đối diện cách không xa, mỉm lên tiếng. - Tôi xin tự giới thiệu một chút, tôi là Dũng, là bác sĩ riêng của Dương. Sau này tôi sẽ là người phụ trách chăm sóc sức khỏe cho .

- Anh Dương? Ai cơ? - An Ngọc nghiêng đầu, hỏi lại.

Dũng đang mỉm , nghe thì não vẫn chưa load kịp huống, chỉ có thể đáp lại theo bản năng.

- Chồng của đó.

Nói xong, Dũng mới cảm thấy sai sai. Mà An Ngọc nghe đáp án xong cũng khựng lại. Bốn mắt nhau, đôi bên đều thấy vẻ thảng thốt trong mắt đối phương. Dũng một lúc, sau đó mới e dè hỏi.

- Cô... không nhớ chút gì sao?

An Ngọc chớp chớp mắt, khuôn mặt mờ mịt kia chân thật đến mức khiến Dũng phải hít sâu một hơi. Vẫn chưa từ bỏ, cậu tiếp tục dẫn dắt câu chuyện với một tia hy vọng sẽ khơi gợi ký ức của .

- Cô có nhớ vì sao lại ở đây không?

An Ngọc trầm ngâm như đang suy nghĩ. Dũng lại hít sâu một hơi, đặt ra câu hỏi cuối cùng.

- Cô thật sự không biết... Dương là ai sao?

Lần này, cậu đã nhận phản ứng của đối phương. Nhìn chậm rãi lắc đầu, biểu cảm rõ là ngờ vực, cậu cảm thấy đầu đau như búa bổ, theo phản xạ đưa tay lên chạm vào cổ mình.

Rắc rối rồi đây! Anh Dương mà biết không nhớ gì cả chắc sẽ lại nổi điên nữa cho mà coi. Chỉ khổ cái thân người đứng ở giữa này, không gì cũng chết.

Vừa nghĩ, Dũng vừa run run lấy điện thoại ra, bấm số. Sau khi thông máy, cậu đau khổ lên tiếng.

- Hiếu, cứu tao với!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...