Truyền thông chưa đến nơi, câu chuyện đã xuất hiện trên tất cả các mặt báo – theo kiểu không thể nào bẽ mặt hơn.
Cái chết xã hội – đôi khi còn đau hơn cái chết thật.
Những việc sau đó, đều do Chu Diên xử lý.
Anh không chấp nhận hòa giải. Với kiến thức và khả năng của mình, khiến Tần Vũ Vi phải ngồi tù mấy năm.
Tôi và Chu Diên sống một cuộc đời bình dị, yên ổn, và hạnh phúc.
An An cũng chính thức bước vào tiểu học.
Ngày hội gia đình ở trường, trời rất nóng. Cô giáo đặt đồ ăn nhẹ và trái cây cho cả lớp.
Người giao trái cây hôm đó là một gương mặt quen thuộc – Thẩm Khoát.
Mất đi cuộc sống hào môn, ta cuối cùng cũng trở thành người giao hàng đúng như lời dối năm xưa của chính mình – dậy sớm về khuya, chạy xe trong gió nắng.
Nắng nóng môi và má ta bong tróc, chẳng còn chút dáng vẻ công tử lịch lãm năm nào.
Anh ta cũng thấy tôi.
Vừa đặt túi trái cây xuống đã định quay đi, chần chừ một lúc lại khựng bước.
Tôi biết, ta muốn An An một cái.
Chu Diên dắt An An từ xa đi tới, vừa định lên tiếng thì An An đã cắt ngang:
“Ba ơi, mình đi ăn trái cây đi!”
Nói xong liền kéo tay Chu Diên rẽ sang hướng khác.
An An có thấy Thẩm Khoát không thì tôi không rõ.
Nhưng con đã lớn rồi, có quyền lựa chọn của riêng mình, và tôi không muốn can thiệp.
Tôi bỗng nhớ lại câu từng với Thẩm Khoát:
“Người phụ bạc cảm chân thành… sẽ phải nuốt một vạn cây kim.”
[Phiên ngoại]
12.
Khi nhà họ Thẩm nhận lại, Thẩm Khoát vừa phấn khích vừa sợ hãi.
Anh ta biết cha mẹ nuôi không phải cha mẹ ruột, khi ông bà Thẩm ngồi trước mặt – đeo đồng hồ đắt tiền, lái xe sang và sống trong biệt thự – ta bỗng không biết phải gì.
Anh ta từng nghĩ: cuối cùng cũng có thể cho Hải Đường một cuộc sống tốt.
Nhưng điều kiện mà cha ruột đưa ra lại khiến ta do dự rất lâu: phải liên hôn với nhà họ Tần, mà Tần Vũ Vi – thiên kim tiểu thư nhà họ Tần – lại không thể sinh con.
Anh ta không nỡ bỏ rơi Hải Đường và đứa con còn chưa chào đời. Nhưng sau cùng, ta càng không thể buông tay cơ hội đổi đời.
Hải Đường đang mang thai, cuộc sống trước mắt thì không đủ để nuôi một đứa trẻ.
Nếu đưa đứa bé về nhà họ Thẩm, lấy lý do con cháu trong họ và cho con nuôi thì sao?
Như gánh nặng của Hải Đường sẽ nhẹ hơn, Tần Vũ Vi cũng sẽ vui.
Anh ta chỉ còn cách quyền thừa kế của nhà họ Thẩm một bước.
Chỉ cần nhẫn nhịn thêm một chút, sau này ly hôn với Tần Vũ Vi, ta có thể danh chính ngôn thuận rước Hải Đường vào nhà.
Tất cả đều quá hoàn hảo.
Chỉ là… ta phải giấu giếm Hải Đường.
Vì thế, ta giả vờ shipper, ban ngày tiếp khách nhà họ Thẩm, tối thay đồ sang bộ đồng phục giao hàng quay về phòng trọ.
Dỗ cho Hải Đường ngủ rồi lại quay về nhà họ Thẩm, ôm lấy Tần Vũ Vi mà ngủ.
Về phần đứa trẻ, lấy cớ không đủ điều kiện nuôi nên đưa về nhà họ Thẩm là .
Anh ta nghĩ mọi thứ quá lý tưởng.
Nhưng không ngờ – luật sư hợp tác lâu năm với Tần Vũ Vi lại chính là sư phụ của Hải Đường.
Khi bị Hải Đường chất vấn trong căn phòng trọ nhỏ bé kia, ta đã mơ hồ cảm nhận :
mình sẽ mất ấy mãi mãi.
13.
Lần đầu tiên Chu Diên gặp Hải Đường là khi mới vào nhân viên hành chính trong văn phòng luật.
Với tấm bằng cử nhân luật, muốn có chỗ đứng ở một công ty luật lớn thật sự rất khó.
Có khi phải phấn đấu mười năm mới nhận một vụ kiện dân sự nhỏ.
Một lần, khi đang pha cà phê ở phòng trà, cờ nghe thấy Hải Đường chuyện với đồng nghiệp, biết có một người trai đã nhiều năm.
Lúc đó, mỗi ngày gương mặt đều rạng rỡ như ánh nắng.
Cho đến một hôm, gõ cửa văn phòng của .
Hải Đường muốn học việc với , ban đầu Chu Diên – người quen việc một mình – định từ chối.
Nhưng khi ấy khẽ xoa bụng và ngượng ngùng:
“Em muốn vì trai và con mà có một tương lai tốt hơn. Em sẵn sàng bắt đầu từ pha trà, in tài liệu, miễn là học.”
Chu Diên nhất thời không tìm ra lý do để từ chối.
Dù trong lòng có chút nghi ngờ về việc sinh con khi chưa kết hôn, xét cả về đạo đức lẫn pháp lý.
Nhưng Hải Đường thật sự rất cố gắng.
Mỗi vụ án đều thức đêm hồ sơ, hoàn toàn không than thở.
Nhìn chăm việc dưới ánh đèn, cảm thấy Hải Đường giống như một đóa hoa dại nhỏ bé kiên cường – luôn lặng lẽ toả sáng.
Có lần tại toà, suýt ngất vì hạ đường huyết, Chu Diên theo phản xạ vội đỡ lấy .
Anh không nén , ra câu mà mình đã nhịn rất lâu:
“Vì đàn ông mà liều mạng là kiểu đầu tư ngu ngốc nhất.”
Nhưng Hải Đường, dù mặt trắng bệch, vẫn cố mỉm rồi tiếp tục chiến đấu.
Lúc đó, Chu Diên đã nghĩ:
trai và con của ấy chắc hẳn là người may mắn nhất thế gian.
Và nếu… nếu một ngày nào đó, người đối xử như là , thì sẽ dùng cả cuộc đời để cho một cuộc sống tốt nhất.
Vì… Hải Đường xứng đáng.
(Hết)
Bạn thấy sao?