“Thưa toà, bên nguyên đã trình đủ bằng chứng.” – Chu Diên nhẹ gật đầu với thẩm phán.
Hội đồng thẩm phán nhanh chóng hội ý, bước vào phần kết luận vụ án.
Tôi Chu Diên – ánh mắt đầy tin tưởng. Tảng đá trong lòng cuối cùng cũng đặt xuống.
Không nằm ngoài dự đoán.
Thẩm phán tuyên bố ngay tại tòa: quyền nuôi dưỡng Thẩm An thuộc về tôi.
Đồng thời cho phép tôi có quyền khởi kiện riêng về hành vi giấu hôn, lừa hôn của Thẩm Khoát.
Nhưng tôi không muốn dính dáng gì thêm đến ta. Tám năm thanh xuân và cảm thật lòng, coi như đã ném cho chó gặm.
“Tôi sẽ ủng hộ mọi quyết định của em.” – Chu Diên bế Thẩm An lên, quay sang với tôi.
Bước ra khỏi toà án, tôi lập tức chặn toàn bộ liên lạc của Thẩm Khoát.
10.
Hôm đó, tôi chờ mãi trước cổng trường mẫu giáo mà không thấy An An bước ra.
Tôi cuống lên, gần như phát điên.
Cô giáo : bố của bé đã đón bé ra công viên gần đó chơi.
Tôi lập tức nghĩ đến Thẩm Khoát – ta lại tìm đến trường mới, muốn cướp con tôi đi!
Tôi lao như điên về phía công viên.
Nhưng đến nơi, tôi lại thấy Chu Diên đang nhẹ nhàng đẩy xích đu cho An An.
Thấy tôi chạy tới, hơi gãi đầu, có vẻ ngượng ngùng:
“An An vừa thấy đã gọi ‘bố’. Anh đành lấy ảnh chụp chung của hai đứa mình ở văn phòng đưa giáo xem.”
“Cô ấy thấy quen mặt nên mới đồng ý cho đưa An An đi.”
An An từ trên xích đu nhảy xuống, nhào vào lòng tôi như chim non sà vào tổ. Cảm giác ôm con – là một niềm hạnh phúc không từ nào diễn tả nổi.
“Mẹ ơi, con thấy trong túi áo Chu có cái này!”
An An giơ cao một chiếc hộp nhỏ, mặt đầy tự hào.
Chu Diên cuống quýt định giành lại, tôi đã nhanh tay mở ra trước.
Bên trong là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh đến chói mắt.
“Hải Đường, vốn dĩ muốn dành cho em một bất ngờ… bị An An ‘hớt tay trên’ mất rồi.”
Chu Diên không quan tâm nền đất có bẩn không, lập tức quỳ một chân xuống trước mặt tôi.
“Trước đây nghĩ em sống rất hạnh phúc, nên không muốn chen vào cuộc sống của em.”
“Nhưng bây giờ… bên cạnh em đang thiếu một người đàn ông, để chăm sóc cho em và An An.”
“Người đó… có thể là không?”
Chu Diên bằng giọng đầy chân thành. Người đàn ông luôn điềm tĩnh trước mọi việc, lúc này lại hiếm khi để lộ sự run rẩy trong giọng .
Người đàn ông đang đứng trước mặt tôi – là người thầy, người , là cọng rơm cứu mạng tôi giữa địa ngục.
Là người trao hoa khi tôi rực rỡ, cũng là người trao than khi tôi khốn khó.
Trong lúc vì vụ kiện của tôi mà chạy đôn chạy đáo, trong lúc nắm chặt tay tôi và bảo tôi “tin đi”…
Tôi đã bắt đầu rung từ lúc ấy.
Bỏ rơi một người tệ bạc, chẳng phải là để gặp một người xứng đáng hơn sao?
“Được.”
Tôi đưa tay phải, để ngón áp út lặng lẽ xuyên qua chiếc nhẫn lấp lánh.
Tôi biết… nửa đời còn lại của tôi, sẽ gắn chặt với người đàn ông tên Chu Diên này.
11.
Nửa năm sau, thành phố xảy ra hai chuyện lớn.
Chuyện đầu tiên: Tập đoàn Thẩm Thị nổi tiếng tuyên bố chấm dứt hợp tác với Tập đoàn Tần Thị, thiệt hàng tỷ.
Liên minh hôn nhân giữa hai nhà tan vỡ, Thẩm Khoát và Tần Vũ Vi ly hôn trong lặng lẽ.
Em trai ruột của Thẩm Khoát từ nước ngoài về nước, thuận lợi thừa kế sản nghiệp nhà họ Thẩm, còn Thẩm Khoát bị đá khỏi cuộc chơi – trở thành “con bài bị bỏ”.
Mất con trai, biết tôi tồn tại, lại để vụ kiện năm đó chấn dư luận, Tần Vũ Vi sao có thể nuốt trôi sự dối trá từ đầu đến cuối của Thẩm Khoát?
Chỉ là… tôi không ngờ cuộc hôn nhân đó vẫn kéo dài thêm nửa năm.
Hóa ra những ràng buộc lợi ích của giới thượng lưu, không phải người bình thường như tôi có thể hiểu thấu.
Chuyện thứ hai: Người thừa kế của nhà họ Tần – Tần Vũ Vi – bị bắt tại hiện trường vì tấn công người khác bằng dao giữa nơi công cộng.
Nói chính xác hơn… ta có cầm dao, chưa đâm trúng tôi.
Lúc ta hẹn gặp, Chu Diên rất lo lắng. Tôi phải năn nỉ mãi mới chịu không lộ diện, mà chỉ trốn ở gần quan sát từ xa.
Tôi biết, có những chuyện… tôi phải tự mình đối mặt.
Tần Vũ Vi giờ đây chẳng còn ánh hào quang xa hoa nào nữa. Cả người ta trông tiều tụy đến mức đáng thương, dù có khoác lên người bao bộ đồ đắt tiền cũng không che nổi vẻ nhợt nhạt.
“Cầu xin … cho tôi gặp An An một lần không? Tôi sống cùng nó năm năm… tôi thật sự không nỡ xa nó mà…”
Tần Vũ Vi khóc lóc nghẹn ngào.
Trong một khoảnh khắc, tôi suýt mềm lòng.
Dù ta đối xử với An An như đang huấn luyện một người thừa kế, nghiêm khắc đến khắc nghiệt, không thể phủ nhận – ta đã cho con một môi trường sống tốt hơn rất nhiều đứa trẻ khác.
Thế … mẫu tử vừa vĩ đại, vừa ích kỷ.
Tôi không thể chấp nhận bất kỳ rủi ro nào khiến An An rời xa tôi thêm lần nữa.
“Xin lỗi, tôi e là… không thể để gặp thằng bé.”
Tôi còn đang định an ủi ta, thì đột nhiên, ta nổi cơn điên, rút từ trong túi xách ra một con dao gọt trái cây, lao về phía tôi.
May mà tôi phản ứng kịp, tránh .
Chu Diên cũng từ chỗ ẩn nấp lao ra, tung một cú đá hất văng con dao trong tay ta, rồi chắn trước mặt tôi, giống như lần trước, khi ta lao đến văn phòng luật đòi tạt nước vào tôi – đã che chắn cho tôi không chút do dự.
Có người đi đường tốt bụng lập tức báo cảnh sát.
Mọi người cùng nhau khống chế ta, một người còn nhận ra – đây là “tiểu thư nhà họ Tần” hay lên báo chí.
Bạn thấy sao?