4.
Nụ của Thẩm Khoát cứng đờ trên mặt.
Đó là vẻ mặt tôi chưa từng thấy.
“Hải Đường, em đang linh tinh gì ?”
Anh vẫn còn định chối.
“Vợ của tên là Tần Vũ Vi, còn con trai tôi – Thẩm An – đã ta nuôi bên cạnh suốt năm năm rồi.”
“Anh không nghĩ mình nên giải thích một câu à, thiếu gia Thẩm?”
Hàng loạt câu hỏi như búa tạ giáng thẳng lên mặt Thẩm Khoát.
Tôi cố gắng kiềm chế nỗi xót xa và uất ức trong lòng.
Thẩm Khoát bỗng run lên.
“Em… em biết hết rồi à? Hải Đường, em nghe giải thích…”
Tôi lại một lần nữa cắt ngang lời ta:
“Giải thích từ đâu? Hay là bắt đầu từ việc tại sao con tôi lại lớn lên bên cạnh ta đi?”
Sau khi Thẩm An ra đời, căn phòng trọ trở nên chật chội đến mức không thể kê thêm giường cho trẻ sơ sinh.
Chính lúc đó, mẹ của Thẩm Khoát đến phòng trọ.
Bà ta săm soi từng món đồ sơ sinh rẻ tiền mà chúng tôi mua cho Thẩm An:
“Trong hoàn cảnh thế này, sao nuôi con cho tử tế?”
“Giờ đã lỡ rồi, thôi để thằng bé theo chúng tôi về chăm. Khi nào hai đứa mua nhà thì đi đăng ký kết hôn.”
“Xem như chúng tôi giúp các con bớt gánh nặng.”
Mẹ Thẩm Khoát đã dập tắt mọi đường lui của chúng tôi.
Đúng là điều kiện sống ở nhà họ tốt hơn, cũng giúp tôi và Thẩm Khoát có thêm thời gian để việc, tiết kiệm mua nhà.
Từ ngày Thẩm An bị đưa đi, tôi mất ngủ triền miên.
Cảm giác phải rời xa con mới sinh khiến tôi căng sữa và sốt liên tục.
Ngày nào Thẩm Khoát tan cũng ngồi bên giường trông tôi.
Tôi nghĩ, chỉ cần cố thêm chút nữa, mọi chuyện sẽ khá lên thôi.
Ban đầu, tôi gọi cho mẹ Thẩm Khoát mỗi ngày để hỏi thăm hình của con.
Nhưng lần nào bà ta cũng trả lời qua loa, giọng thì đầy khó chịu:
“Ai có thời gian mà báo cáo cho mỗi ngày? Không thích thì đến mà đón nó về, đỡ phiền tôi!”
Tôi đành tự nhắc mình đừng phiền họ nữa.
Công việc ngày càng bận, tôi chẳng thể lo cả hai phía, nên số lần gọi cũng ít dần.
Giờ nghĩ lại, tôi mới thấy mình thật ngốc, còn là một người mẹ quá tồi.
“Hải Đường, không như em nghĩ đâu. Anh cũng chỉ mới nhà họ Thẩm nhận lại cách đây năm năm thôi.”
“Anh vốn định với em… cuối cùng chúng ta cũng không phải sống khổ nữa rồi.”
“Nhưng điều kiện nhà họ đưa ra là phải kết hôn với Tần Vũ Vi.”
“Nhưng… ấy không thể sinh con…”
Thẩm Khoát lắp bắp giải thích, càng nghe tôi càng giận đến run người.
“Vậy nên… Thẩm An chính là tấm vé đưa quay về nhà họ Thẩm đúng không?”
“Thẩm Khoát, còn tim không ?”
“Anh để một người phụ nữ bị biến thành kẻ thứ ba suốt năm năm mà không hề hay biết?”
Tôi túm lấy hộp bánh cuốn còn nóng ta vừa mang về, đập thẳng vào người ta.
“Tần Vũ Vi đã bắt đầu thủ tục nhận nuôi Thẩm An, thằng bé là con của tôi!”
“Tôi muốn con tôi quay trở lại bên tôi!”
Tôi gào lên đến kiệt sức rồi ngồi thụp xuống ghế.
“Hải Đường… không đâu. Bây giờ nhà họ Thẩm đang hợp tác với nhà họ Tần…”
“Giờ mà đón Thẩm An về thì sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai nhà.”
Thẩm Khoát đến nước này vẫn còn lo giữ vị trí trong nhà họ Thẩm,
vẫn còn nghĩ đến cái gọi là lợi ích gia tộc.
Nhưng ta chưa từng… nghĩ cho tôi dù chỉ một lần.
Bạn thấy sao?