Vóc dáng cao ráo, đường nét xương hàm rõ ràng, cổ áo hơi mở, để lộ xương quai xanh gợi cảm.
Là Tạ Hành.
Mọi người trong phòng vì sự xuất hiện của ta mà theo bản năng không dám chuyện, khí thế áp bức trên người Tạ Hành quá mạnh mẽ.
Xung quanh toát ra vẻ lạnh lùng, mang đến cảm giác người lạ chớ gần, nét mặt lạnh nhạt, ánh mắt chạm đến bóng dáng tôi, sự lạnh lẽo trên người ta hoàn toàn biến mất, trong mắt chứa đựng sự dịu dàng: “Ninh Ninh.”
Tôi vẻ mặt kinh ngạc: “Sao lại đến đây?”
Giọng trầm thấp của Tạ Hành vang lên: “Tôi nghe em ở đây, đến đón em về nhà.”
Đến đúng lúc lắm! Lần này ai sẽ mất mặt hơn đây?
Không phải đã có người bắt đầu hỏi rồi sao: “Anh là ai?”
Tôi liếc Lâm Hề một cái, thấy ta vẫn chưa nhận ra cảnh hiện tại của mình, liền tốt bụng giải thích với mọi người: “Anh ấy chính là Tạ thiếu gia trong miệng các cậu đó, chính là võ sĩ quyền rất lợi kia, Lâm Hề chắc là quen biết đúng không?”
Lâm Hề lúc này mới có dự cảm không lành: “Cậu gì cơ?”
Tôi chỉ tay vào Lâm Hề, hỏi Tạ Hành: “Anh có quen ta không?”
Tạ Hành khẽ nhướng mí mắt liếc ta một cái, lạnh lùng : “Không quen.”
“Ồ, không quen à. Nhưng ta nhà ta kết hôn với nhà họ Tạ rồi này?”
Tạ Hành hơi nhíu mày, Lâm Hề từ trên xuống dưới, giọng lạnh lùng: “Nhà họ Tạ tôi từ trước đến nay đều chỉ có thông gia với nhà họ Đinh, cửa nhà họ Tạ tôi không phải loại người nào cũng có thể có quan hệ. Vợ chưa cưới của tôi cũng chỉ có một mình Đinh Ninh.”
“Đinh Ninh mới là vị hôn thê của Tạ thiếu gia á?” Mọi người đều không dám tin vào tai mình.
Cả đám xôn xao bàn tán.
“Khoan đã, nhà họ Đinh? Nhà họ Đinh nào cơ?”
Cô cùng phòng bỗng thốt lên đầy kinh ngạc, tôi với vẻ mặt khó tin: “Ninh Ninh, chẳng lẽ nhà cậu bất sản à?”
Tôi thản nhiên đáp “ừ”.
Bạn cùng phòng tròn mắt ngạc nhiên: “Trời ơi, thật sự là Đinh thị đó sao! Vậy ra cậu là tiểu thư nhà họ Đinh à?”
Tôi mỉm gật đầu.
Cô cùng phòng tự vỗ vào mặt mình, cố gắng để tỉnh táo lại: “Thế mà cậu giấu kín thế, hóa ra tiểu thư nhà giàu ở ngay bên cạnh mình đây này! Tớ biết cậu họ Đinh, có bao giờ nghĩ đến tập đoàn Đinh thị đâu! Ninh Ninh, tớ xin “fan cuồng” của cậu! Cậu khiêm tốn quá đấy! Nếu tớ là cậu, tớ sẽ dán sổ hộ khẩu lên trán cho cả thế giới biết!”
Tôi ngăn lại: “Nói nhăng cuội gì thế!”
Lâm Hề vẫn không chịu tin, cố gắng vùng vẫy lần cuối: “Đinh Ninh, tôi biết cậu ghen tị với tôi, có ghen tị cũng không thể kiếm đại một người đàn ông nào đó ra rồi giả vờ chứ! Đây chẳng phải là cái gã lần trước ở quán bar xin Wechat đó sao? Làm sao ta có thể là thiếu gia nhà họ Tạ !”
Con bé “đàn em” bên cạnh cũng nhảy dựng lên kích : “Đúng đấy, tôi còn nhớ gã này mà, chính là cái gã ở quán bar hôm trước! Đinh Ninh ghen ăn tức ở quá rồi, lại còn giả tiểu thư nhà họ Đinh nữa chứ? Cứ tưởng mình họ Đinh là có thể qua lại với tập đoàn Đinh thị à? Làm sao ta có thể là tiểu thư nhà họ Đinh ? Có bao giờ nghe ta đâu! Cô ta định chứng minh lời mình là thật kiểu gì?”
Tạ Hành giọng mỉa mai lên tiếng: “Đúng là mắt chó không mọc ngà voi mà.”
Nói rồi lấy điện thoại ra gọi một cuộc, lạnh lùng hai chữ: “Qua đây.”
Một phút sau, cửa phòng bao lại bị đẩy ra.
Một người đàn ông trung niên đeo bảng tên quản lý đang lau mồ hôi vội vã bước vào, phía sau còn dẫn theo một đám nhân viên.
Sau khi đẩy cửa, người đàn ông trung niên lướt qua những người khác rồi trực tiếp dẫn nhân viên bước nhanh đến trước mặt tôi và Tạ Hành.
Ông ta cung kính mở miệng: “Không biết Tạ thiếu gia và Đinh tiểu thư lại ghé thăm nhà hàng chúng tôi, không kịp thời nghênh đón là sơ suất của chúng tôi.”
Tạ Hành hờ hững “ừ” một tiếng, tôi xua tay không sao, vốn dĩ cũng không muốn phiền mọi người.
Nhưng quản lý thậm chí không dám lau mồ hôi, liên tục cúi người xin lỗi: “Không tiếp đãi chu đáo là lỗi của nhà hàng chúng tôi, để tỏ lòng thành ý, hôm nay toàn bộ chi phí của bè Đinh tiểu thư sẽ miễn phí. Sau này chúng tôi cũng sẽ đưa một số người vào danh sách đen, vĩnh viễn không bước chân vào nhà hàng nữa.”
Những lời này của quản lý khiến những người có mặt đều kinh ngạc đến mức câm nín, nàng “đàn em” lẩm bẩm: “Những gì Lâm Hề đều là giả, cái gì mới là thật? Rốt cuộc cái gì mới là thật?”
Sắc mặt Lâm Hề trở nên vô cùng khó coi, trong mắt toàn là vẻ không dám tin, kỹ thậm chí có thể thấy nước mắt: “Đinh Ninh, tôi biết ngay không có ý tốt mà! Lúc nào cũng tìm cách hãm tôi!”
“Tôi không nên mời đến tiệc sinh nhật của mình, tôi đúng là ngu ngốc! Tôi cho biết, tôi không sợ đâu, chẳng qua chỉ có chút tiền thôi mà! Cứ tưởng mình xinh đẹp là muốn gì thì sao! Giờ thì hay rồi, mọi người đều quay sang nịnh bợ , vừa lòng rồi chứ!”
Bạn thấy sao?