Trong phòng khách, hai người đàn ông và hai người phụ nữ nhau, trên mặt đều nở nụ gượng gạo, còn tôi là mối liên hệ duy nhất của họ.
Ba mẹ ruột của tôi với tôi, lúc đó khi mang thai tôi, họ đã biết là con , khi sinh ra lại là con trai.
Bác sĩ với họ có thể là do lúc đó thai nhi nằm sai vị trí, dây rốn lại vừa vặn kẹp giữa hai chân che mất dấu hiệu giới tính, nên khi kiểm tra đã bị nhầm thành bé .
Lúc đó họ cứ mong ngóng trong nhà sẽ có một nàng công chúa nhỏ, nên tất cả mọi thứ đều mua màu hồng, thậm chí còn chuẩn bị cả đồ dùng cho đến khi đứa trẻ mười tuổi.
Nhưng thực tế lại là một cậu con trai, bây giờ là một vận viên quyền , suốt ngày tập quyền trong nhà, khác xa với nàng công chúa nhỏ trong lòng họ.
Còn ba mẹ hiện tại của tôi vốn tưởng sẽ sinh con trai, kết quả lại là một con nhỏ nhắn xinh xắn, vui mừng đến choáng váng, hoàn toàn không đi tìm hiểu kỹ, nâng niu tôi như viên ngọc quý.
“Thực ra thì, con trai của hai người rất đẹp trai, còn là vận viên quyền , từng đoạt huy chương vàng đấy! Hay là Đinh tổng, bà Tống nhận luôn đi, chúng tôi cũng đoàn tụ với con rượu!”
Ba tôi còn chưa lên tiếng, mẹ tôi đã không ngồi yên nữa, tự mình rót một ly trà: “Tạ tổng gì , đó là con trai của ông bà, con trai ông bà dù có đẹp trai đến đâu cũng không xinh đẹp bằng Tiểu Bảo nhà tôi.”
Trong lúc nhất thời ai cũng không nhường ai, giằng co mãi không xong.
Ba mẹ nuôi không nỡ xa tôi, ba mẹ ruột lại nóng lòng trả Tạ Hành về.
Thế là, vấn đề chưa giải quyết, ba mẹ ruột trực tiếp ở lì trong nhà không chịu đi.
Hai người phụ nữ đều tranh nhau ngủ với tôi, tôi kiên quyết từ chối.
Nửa đêm, cửa sổ phát ra tiếng nhỏ, có người trèo vào phòng tôi.
Tôi vội vàng ngồi dậy, chàng trai thấy tôi phát hiện ra ta cũng không hoảng hốt, lười biếng ngồi trên ghế sofa trong phòng tôi.
“Anh đến gì?”
Tạ Hành liếc tôi một cái, lấy chiếc mũ lưỡi trai trên đầu xuống, mặt dày : “Bây giờ tôi không có nhà để về, em phải cưu mang tôi.”
“Bản báo cáo giám định đó là sao? Anh đã quen biết tôi từ trước?”
Tạ Hành khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, vẻ mặt lười biếng mà hờ hững: “Không ngốc.”
Tôi liếc ta một cái: “Cảm ơn, chuyện này quá rõ ràng rồi. Rốt cuộc có mục đích gì?”
Tạ Hành không cho tôi câu trả lời, chỉ nhếch mép : “Ngày mai em sẽ biết.”
Lại chọc tức tôi, đúng là bị ta chơi rồi.
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, tôi không nhịn hỏi ta: “Anh… rốt cuộc đã gì? Sao lại bị nhà họ Tạ ghét bỏ như ?”
Tạ Hành nhướn mày, vẻ mặt ngả ngớn: “Sao , xót tôi à?”
“Hừ, nghĩ nhiều rồi!”
————
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Tạ Hành đã không thấy đâu.
Tôi vừa ngáp vừa đi xuống lầu, bốn người đang ngồi ngay ngắn ở bàn ăn chờ tôi.
Mẹ Tống nắm tay tôi: “Tiểu Bảo, mẹ đã suy nghĩ cả đêm, con đoán xem? Mẹ đã nghĩ ra một cách vẹn cả đôi đường! Mẹ ruột của con cũng đồng ý rồi đấy!”
Tôi bỗng có một dự cảm chẳng lành: “Cách gì ạ?”
Mẹ Tống vỗ tay tôi một cái, vui vẻ : “Kết hôn! Trực tiếp kết hôn! Mẹ thấy rồi, thằng bé Tạ Hành kia đẹp trai lắm, lại còn là vận viên quyền nữa, nghề nghiệp này ngầu biết bao!”
Mẹ ruột mà tôi mới nhận ngày hôm qua cũng gật đầu: “Đúng , tuy Tạ Hành không xứng với con, đây quả thực là một cách vẹn cả đôi đường, Tiểu Ninh hay là đính hôn trước đi, như chúng ta đều là mẹ của con, tốt quá! Con thấy sao?”
Tôi vừa định trả lời không ổn lắm thì cửa phòng khách bị đẩy ra.
“Con thấy cách này rất hay, đấy.” Một giọng nam dễ nghe chen vào.
Tôi quay đầu lại, Tạ Hành xách theo bánh bao nóng hổi đi vào, hóa ra là đi mua bữa sáng.
Tôi nghiến răng : “Mục đích của chính là cái này?”
Tạ Hành nhẹ nhàng đặt bánh bao xuống: “Phải cảm ơn mẹ Tống đã nghĩ giống con, quả nhiên là mẹ con ruột, tâm đầu ý hợp.”
Tôi vốn định kiên quyết từ chối, ánh mắt van nài của hai người phụ nữ, tôi chống cằm : “Cũng …”
Lời còn chưa dứt, mẹ Tống và mẹ ruột tôi đã kích nắm tay nhau: “Bà thông gia, sau này chúng ta là thông gia rồi.”
“Đúng, đúng, đúng, cục cưng của chúng ta hai nhà đều có thể nuôi, may mà có Tạ Hành!”
Thật sự biết ơn, tôi vội vàng cắt ngang họ: “Nói trước nhé, chỉ là tạm thời đồng ý không công khai, con không muốn quá phô trương.”
Hai tập đoàn bất sản và trang sức hàng đầu kết thông gia, tin tức này mà truyền ra ngoài chắc chắn sẽ lên top tìm kiếm.
Lúc đó ảnh của tôi sẽ tràn lan khắp nơi, cũng đừng mong có một cuộc sống đại học bình thường nữa.
Bạn thấy sao?