Tôi vốn đang chờ bị từ chối.
Ai ngờ ánh mắt chàng trai lại sâu thẳm hơn vài phần, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ta dụi tắt điếu thuốc, đưa tay nhận lấy ly rượu trong tay tôi, ngửa đầu uống cạn.
Khóe miệng còn vương lại chút rượu trượt xuống, men theo yết hầu chảy vào trong cổ áo.
Tôi nuốt nước bọt, ý tôi là mời ta uống rượu chứ không phải bảo ta dùng ly của tôi uống!
Bạn của chàng trai càng kinh ngạc hơn: “Anh Hành, … không phải là có chứng sợ bẩn sao?”
Sự việc phát triển không đúng như dự đoán, tôi nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Chàng trai dường như không nghe thấy câu hỏi của mình, ngẩng đầu tôi, khóe môi hơi nhếch lên, giọng lười biếng trầm thấp vang lên: “Em quét tôi hay tôi quét em?”
Vừa , ngón tay thon dài của ta đã lấy điện thoại ra đặt trước mặt tôi, tôi mới phản ứng lại là ta đang đến việc thêm WeChat, đơn giản sao?
Tôi vội vàng lấy điện thoại ra: “Anh quét mã của tôi đi.”
Đợi đến khi về chỗ ngồi tôi vẫn còn choáng váng, cảm nhận ánh mắt nóng bỏng của cùng phòng tôi mới hoàn hồn, tôi đây là nở mày nở mặt rồi!
Tôi cố ý ho khan vài tiếng: “Đây mà gọi là mạo hiểm gì, đơn giản quá mà.”
“Đàn em” của Lâm Hề khó hiểu lên tiếng: “Tại sao? Rõ ràng chị Hề còn không xin , mà cậu lại xin ?”
Sắc mặt Lâm Hề đen như sắp nhỏ mực, cùng phòng tôi thì vẻ mặt đắc ý: “Còn có thể vì sao nữa, chẳng phải là vì Đinh Ninh nhà chúng tôi xinh đẹp, chàng đẹp trai kia thích sao!”
Tôi ấn ấy ngồi xuống, nếu ấy có đuôi, chắc chắn bây giờ đã vểnh lên tận trời rồi.
“Đừng nữa, tiếp tục chơi đi.”
Người tiếp theo bị chọn trúng là “đàn em” của Lâm Hề, ta cũng chọn mạo hiểm, thú vị đấy!
Tôi chống cằm ta, thản nhiên lên tiếng: “Hôn lòng bàn chân người bên tay trái cậu, một phút.”
Trong nháy mắt, cả dãy ghế im bặt.
Lâm Hề ngồi bên tay trái “đàn em” ngẩng đầu tôi với vẻ không dám tin: “Tôi không đồng ý!”
“Đàn em” run rẩy đưa tay muốn lấy rượu, tôi giơ tay che miệng ly, nhướng mày thong thả lên tiếng: “Chị Hề không phải chơi không nổi chứ?”
……………………………
Khi trò chơi kết thúc thì trời đã tối, những người ở dãy ghế bên cạnh cũng đã đi hết.
Tôi cùng mọi người đứng dậy thanh toán.
Lâm Hề tác tao nhã đặt một tấm thẻ lên quầy bar: “Để tôi thanh toán nhé.”
Đàn em” vẻ mặt sùng bái: “Chị Hề, chị tốt quá, lại là chị trả tiền.”
“Không sao đâu, mọi người đều chưa đi , tiền sinh hoạt không nhiều, để chị trả cho…” Lâm Hề còn chưa xong đã bị nhân viên quầy bar cắt ngang: “Xin lỗi Lâm, thẻ của không đủ hạn mức.”
Lâm Hề đỏ mặt tía tai: “Ồ, tôi nhớ ra rồi! Chắc chắn là tháng này tôi mua túi xách nhiều quá nên bị hạn chế chi tiêu rồi.”
Trong phút chốc, mọi người nhau.
Tôi không nhịn bật , những ánh mắt đổ dồn về phía mình, tôi xua tay: “Xin lỗi nhé, tôi thật sự không nhịn .”
Nói rồi, tôi đưa một tấm thẻ cho nhân viên: “Quẹt thẻ này đi, tôi mời.”
Tôi phớt lờ ánh mắt ngày càng ai oán của Lâm Hề, lấy lại thẻ rồi dẫn cùng phòng đi ra ngoài, hôm nay đúng là một vở kịch hay.
Trước cửa quán bar có một chiếc mô tô màu đen, một bóng người cao lớn lười biếng dựa vào xe, ánh đèn đường mờ ảo chia cắt bóng dáng trên mặt đất, toát lên vẻ nguy hiểm.
Trong tay ta kẹp điếu thuốc, tàn thuốc đỏ rực trong đêm tối.
Gió thổi qua, mái tóc chàng trai hơi rối, không hề ảnh hưởng đến nhan sắc của ta, ngược lại còn tăng thêm vẻ nghiệt.
Là chàng trai ở quán bar vừa nãy, mà ta vẫn chưa đi.
Giác quan thứ sáu mách bảo tôi ta có chút nguy hiểm, nên tôi giả vờ như không thấy, định đi thẳng qua mặt ta.
Chàng trai phủi tàn thuốc, chậm rãi lên tiếng: “Đinh Tiểu Ninh, xin WeChat của tôi rồi lại không đồng ý lời mời kết ? Chơi tôi đấy à?”
Anh ta mà biết cả tên gọi ở nhà của tôi!
Chuyện gì thế này?
Tôi vào đôi mắt màu nâu nhạt của chàng trai, muốn ra điều gì khác lạ từ trong mắt ta.
Tôi càng chắc chắn người này rất nguy hiểm.
Vì tôi cố gắng giữ bình tĩnh giải thích: “Anh cũng biết chỉ là trò mạo hiểm thôi mà, mọi người vui chút thôi, đừng coi là thật.”
Chàng trai khẽ khẩy một tiếng, ném điếu thuốc xuống đất rồi dùng chân dập tắt, khóe miệng nhếch lên nụ xấu xa: “Tốt lắm, Đinh Tiểu Ninh, chúng ta lần sau vẫn phải gặp mặt đấy.”
Lúc đó tôi vẫn chưa hiểu ý trong lời của ta, cứ tưởng ta chỉ , cho đến khi một bản báo cáo giám định DNA gửi đến nhà tôi.
Bạn thấy sao?