Từng Bước Lại Gần – Chương 11

Chương 11

Lúc đó Tạ Hành vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra trên mạng, càng không biết rằng vì câu này mà cư dân mạng lại phen dậy sóng.

Chỉ là khi nhắc đến tôi thì ánh mắt và lông mày của ấy đều vô thức trở nên dịu dàng, Tạ Hành vừa rồi còn ra đòn dứt khoát mà lúc này lại đắn đo từng câu từng chữ.

Anh ấy vào ống kính như thể chắc chắn rằng tôi đang xem .

Xung quanh im lặng, tất cả đều đang chờ đợi câu trả lời của ấy.

Tạ Hành khẽ : “Cô ấy là người rất quan trọng với tôi từ thời đi học, là người duy nhất khiến tôi thất bại, cũng là thất bại mà tôi cam tâm nguyện.”

Ngồi trước màn hình tivi, tôi lặng lẽ lắng nghe, hình ảnh cậu bé mũm mĩm hay mua kem cho tôi trong ký ức dần dần chồng chéo lên Tạ Hành trên tivi.

Tôi cứ ngỡ ấy đã biến mất, nào ngờ ấy lại trở lại một cách mạnh mẽ đến thế.

Thời gian quay trở về một buổi chiều thời học sinh, ánh nắng chói chang, tiếng ve sầu râm ran khắp nơi như đang ra sức hát vang khúc ca mùa hè của chúng.

Trên con đường nhỏ rợp bóng cây, tôi mặc đồng phục đang vui vẻ bước đi phía trước, đuôi tóc đuôi ngựa buộc cao tung tăng theo từng bước chân.

Còn phía sau tôi, một cậu bé mũm mĩm đang cẩn thận bước theo, trên tay cầm que kem đang tỏa ra hơi lạnh.

Sau một hồi lâu do dự, cậu bé mới ngập ngừng lên tiếng: “Ninh Ninh, trời nóng thế này, cậu có muốn ăn kem không?”

Tôi quay đầu lại, rút khăn giấy ra lau mồ hôi cho cậu: “Nhóc mập này, sau này trời nóng thế này thì không cần chạy đến tận nơi xa như để mua kem cho tớ đâu.”

Tiếng ve kêu càng lúc càng lớn, lấn át cả tiếng tim đập thình thịch của cậu bé. Nhưng mùa hè năm ấy, lại chúng khắc ghi vào trong ký ức của mỗi người.

Chính văn “Tạ Hành” kết thúc.

Một quả trứng phục sinh nhỏ nè ~

Hoa khôi Lâm Hề đi lòng vòng rồi cuối cùng cũng đến trước cửa phòng bao trong cùng.

Cô ta đẩy cửa ra, cung kính chào người đàn ông đang chơi bi-a bên trong: “Chào Hành.”

Tạ Hành hơi khom người, cổ tay áp sát mặt bàn, đầu gậy nhắm thẳng vào bi cái rồi nhẹ nhàng chạm vào, bi cái lăn về phía trước va vào những quả bóng khác.

Tạ Hành thu gậy một cách gọn gàng, cả một loạt tác uyển chuyển như nước chảy mây trôi.

Anh hất hàm về phía Lâm Hề, giọng lạnh lùng vang lên, một tiếng “ừ” cùng lúc với âm thanh bóng rơi vào lỗ.

Lâm Hề vẻ mặt nịnh nọt: “Tạ thiếu gia, những việc sắp xếp cho tôi thấy có hài lòng không? Tôi gần như là diễn xuất tự nhiên đấy.”

Tạ Hành ngồi trên ghế sô pha tiện tay nhận lấy ly rượu do người bên cạnh đưa tới, mỉm , thốt ra mấy chữ: “Cũng tạm.”

Lâm Hề voi đòi tiên, thăm dò mở miệng: “Hôm đó ở quán bar vì kế hoạch của , lòng bàn chân của tôi đã bị người bên cạnh “sàm sỡ”, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy khó chịu.”

Tạ Hành nhếch môi, tỏ vẻ không mấy quan tâm: “Muốn gì thì cứ với trợ lý của tôi, đó là những gì  xứng đáng nhận.”

Mắt Lâm Hề sáng rực lên: “Cảm ơn Hành, chúc Hành sớm đạt ý nguyện, sớm “cưa đổ” chị dâu nhé.”

Tạ Hành khẽ nâng ly, ngửa đầu uống cạn ly rượu: “Mượn lời chúc tốt lành của .”

(Hết)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...