Từng Bước Lại Gần – Chương 10

Chương 10

Tôi ta với ánh mắt như kẻ ngốc, đây là câu chuyện hoang đường nhất mà tôi từng nghe.

“Xin lỗi nhé, nghĩ nhiều rồi. Cô là đứa ngu ngốc nhất mà tôi từng gặp đấy, phí tâm tư đối phó với tôi thấy đen đủi lắm. Yên tâm đi, mở rộng tầm mắt ra xem nào, có khi nào là tôi chưa từng coi ra gì không?”

Lâm Hề còn định cãi lại, tôi bước tới đưa ngón trỏ ra nhẹ nhàng bịt miệng ta lại: “Suỵt, ngậm cái miệng nhỏ của lại đi, ngoan ngoãn tiểu công chúa của đi, đừng chọc tôi tức giận, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy. Nghe nhà bán trang sức à? Trùng hợp ghê, nhà trai tôi là trùm trong ngành trang sức đấy, cẩn thận ấy cắt nguồn hàng nhà nhé.”

Tạ Hành đứng bên cạnh nhận lấy túi xách của tôi từ tay bạn cùng phòng, giọng mang theo sự cưng chiều không hề che giấu: “Ninh Ninh, về nhà thôi.”

Tôi quay đầu lại: “Biết rồi.”

Khoảnh khắc bước ra khỏi phòng bao, phía sau vang lên một tràng những tiếng xì xào: “Hóa ra Đinh Ninh mới là tiểu thư con nhà giàu chính hiệu. Những gì ấy đều là sự thật!”

“Anh Tạ Hành đẹp trai thật đấy! Đúng là công tử nhà họ Tạ, vừa khí chất đã biết không phải người thường rồi.”

“Lâm Hề đúng là trò lớn nhất mình từng thấy, lại còn dám giả vị hôn thê của Tạ thiếu gia, kết quả đến mặt mũi người ta thế nào cũng không biết. Thật là mất mặt!”

Còn tôi thì khoác tay Tạ Hành, tâm trạng vui vẻ bước ra khỏi phòng bao, phải rằng, cảm giác “ra oai” này đúng là hơi sướng thật.

Ra khỏi quán bar, tôi và Tạ Hành sóng vai nhau trên đường trong im lặng.

Gió đêm khẽ lướt qua khuôn mặt, mang theo chút hơi lạnh.

“Sao lại đột nhiên đến đây?” Tôi nhẹ nhàng hỏi.

Tạ Hành mỉm : “Đến để “chống lưng” cho em đấy.”

Tôi không nhịn bật : “Trùng hợp thế à?”

Tạ Hành đáp lại một cách dứt khoát, không chút do dự: “Không phải trùng hợp, mà là em cần tôi thì tôi sẽ đến.”

“Nghe Lâm Hề sắp có một cuộc thi rất quan trọng.”

“Ừ.”

“Có nắm chắc không?”

Tạ Hành khẽ đáp: “Không nắm chắc.”

Tôi dừng lại hỏi : “Dám cá cược với tôi không?”

“Cá gì?” Giọng điệu của Tạ Hành nhàn nhạt, lười biếng và có phần thờ ơ.

“Cá có thể thắng cuộc thi hay không.”

“Nếu tôi thắng thì sao?”

“Anh thắng, tôi sẽ .”

Bước chân của Tạ Hành khựng lại, ta hơi quay người, cúi đầu tôi, ánh mắt như đang ra sức kìm nén cảm : “Ninh Ninh, em phải đấy, nếu không tôi sẽ dễ dàng tin thật đó.”

Mắt tôi sáng lên: “Tôi luôn giữ lời hứa mà, có muốn móc ngoéo không?”

Ánh mắt Tạ Hành trở nên sâu thẳm, giọng trầm thấp: “Muốn.”

Rồi cẩn thận và nghiêm túc móc vào ngón tay tôi: “Nói phải giữ lời đấy nhé.”

———

Tại hiện trường trận chung kết, trận đấu quyền quy tụ cao thủ từ khắp nơi trên thế giới này đã thu hút sự ý của tất cả giới truyền thông.

Trên võ đài, ánh đèn sân khấu liên tục nhấp nháy, gương mặt điển trai của Tạ Hành xuất hiện trên màn hình tivi.

Tôi ấy trên sàn đấu, trong lòng đã có quyết định, lấy điện thoại ra gọi cho ba.

Một phút sau khi cúp máy, trang web chính thức của tập đoàn Đinh thị và tập đoàn Tạ thị đồng thời tuyên ba tin tức về việc tôi – thiên kim tiểu thư nhà họ Đinh kết hôn với thiếu gia nhà họ Tạ, đồng thời công khai cổ vũ cho Tạ Hành trên trang web.

Trong nháy mắt, cái tên Tạ Hành đẩy lên top 1 tìm kiếm trên mạng, khiến cư dân mạng “ở ẩn” cũng phải “ngoi lên”.

Trai tài sắc, việc tôi dùng trang web chính thức của công ty để ủng hộ trai đang thi đấu đã khiến cư dân mạng phải kinh ngạc. 

Mọi người đều thốt lên: Đây là tiết trong tiểu thuyết ngôn nào trời!

Ngay cả những người không quan tâm đến quyền cũng bắt đầu xem trận đấu, sức nóng của trận đấu quyền này tôi đẩy lên một tầm cao mới.

Cuối cùng trận đấu cũng kết thúc, Tạ Hành không phụ sự mong đợi, trở thành võ sĩ quyền trẻ tuổi nhất đứng trên bục nhận giải, đeo chiếc đai vàng quán quân thuộc về mình.

Ánh đèn sân khấu đổ dồn về phía ấy, Tạ Hành vào ống kính rạng rỡ.

Một phóng viên đưa mic đến gần ấy: “Vận viên Tạ thật sự rất lợi , đã cống hiến cho chúng ta một trận đấu vô cùng mãn nhãn. Tin rằng khán giả trước màn ảnh nhỏ cũng đang rất tò mò, vận viên Tạ mới ra mắt không lâu đã đạt thành tích tốt như , có phải chưa từng thất bại bao giờ không?”

Tạ Hành nghe xong liền mỉm nhẹ: “Đã từng thua, tôi chỉ thua duy nhất một người.”

Phóng viên tò mò hỏi: “Là ai ?”

Ánh mắt Tạ Hành về phía xa xăm, như đang nghiêm túc hồi tưởng: “Một bé, đó là chuyện hồi tiểu học.”

Mắt phóng viên sáng lên, nhanh nhạy nhận ra điểm nóng để khai thác.

“Người đó nhất định rất quan trọng với , nếu không cũng sẽ không nhớ đến tận bây giờ.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...