Từng Bước Chìm Đắm – Chương 4

Chương 4

Vậy là thật sự tôi đã hiểu lầm Hạ Du Bạch rồi.

“Đợi tôi chiếm nhà họ Hạ, sớm muộn gì cũng đuổi cái tên Hạ Du Bạch đó ra ngoài. Cả ngày dùng cái ánh mắt khinh thường đó tôi, mẹ kiếp ta nghĩ mình là ai chứ, chỉ là một đứa con nuôi mà thôi.”

“Úi chà chà, vẫn là cậu Phương cao tay.”

Tôi nghe đến đây thì không thể nhịn nữa, bàn tay nắm chặt chai rượu vang đỏ, đẩy cửa bước vào.

“Mãn Mãn chẳng phải em là phải rất muộn mới đến sao?”

Nụ của Phương Gia Dụ cứng đờ trên mặt.

“Chia tay.”

Tôi ngắn gọn, hoàn toàn không muốn dây dưa với ta.

“Em đã nghe thấy cả rồi?”

“Đúng .”

Phương Gia Dụ bực bội ngửa mặt lên trời thở dài, sau đó hoàn toàn không thèm giả vờ nữa.

“Nhưng tin đính hôn đã lan ra rồi, bây giờ hủy hôn cả hai bên đều sẽ bị tổn thất. Chỉ bằng mấy lời em thuật lại không có bằng chứng, ba em sẽ không đồng ý đâu. Lùi một vạn bước mà , cho dù ba em tin, tôi cũng có thể kiện em tội vu khống.”

Anh ta hề hề tôi, giọng điệu khinh miệt.

Tôi tức giận đến run người, cầm cái mở nút chai trên bàn rút nút bần ra, trực tiếp đổ rượu lên đầu ta.

“Vô sỉ đến cực điểm.”

Phương Gia Dụ không thể tin tôi, cả người bị rượu vang đỏ dội ướt nhẹp, vô cùng thảm .

“Con mẹ nó điên rồi.”

Anh ta bộ muốn đánh tôi.

Tôi hoảng loạn đá vào hạ bộ ta một cú.

Mặt Phương Gia Dụ lập tức trắng bệch, quỵ xuống đất.

Khung cảnh nhanh chóng trở nên hỗn loạn.

Bạn bè của ta hét xông tới bắt tôi.

Tôi quay đầu bỏ chạy, cơn giận dữ bị thay thế bởi nỗi sợ hãi.

Tôi luôn Hạ Du Bạch bảo vệ rất tốt, đã bao giờ thấy cảnh tượng như thế này đâu.

Những tiếng chửi rủa và tiếng hét tràn ngập bên tai tôi.

Trong lúc hỗn loạn, có người đã báo cảnh sát.

10
Tôi ngồi trên ghế ở đồn cảnh sát, kéo chặt áo khoác.

Không biết qua bao lâu, Hạ Du Bạch dẫn theo luật sư bước vào phòng hòa giải.

Khi đi ngang qua tôi, thậm chí còn không liếc tôi một cái.

Vừa rồi tôi đã bị dáng vẻ hung hăng của Phương Gia Dụ dọa cho hết hồn, vốn dĩ là đang cố gắng gượng.

Bây giờ lại gặp phải sự lạnh nhạt của Hạ Du Bạch, tôi chỉ cảm thấy mình như một bé đáng thương nhất trên đời bị tất cả mọi người bỏ rơi.

Cảm giác hụt hẫng vì bị phớt lờ này khiến tôi đỏ hoe mắt.

Vừa nãy suýt bị đánh, tôi còn chưa nghĩ đến việc khóc.

Nhưng bây giờ Hạ Du Bạch không để ý đến tôi, tôi lại cảm thấy một nỗi tủi thân khó tả không ngừng dâng trào trong lòng.

Đồng hồ quay nửa vòng.

Hạ Du Bạch một tay cầm thỏa thuận hòa giải đi ra, dừng bước trước mặt tôi.

“Đi, về nhà.”

Tôi biết mình vì hành bốc đồng mà đã ra chuyện, nên không dám gì, cúi đầu lẽo đẽo đi theo sau .

Mặc dù là Phương Gia Dụ lời khiêu khích trước, người ra tay trước lại là tôi.

Về mặt pháp luật, tôi không có lý.

Nếu Phương Gia Dụ phóng đại vết thương và giả giấy chứng thương, thậm chí tôi sẽ bị tạm giam, không những thế còn tổn đến hình ảnh công ty.

Tài xế đi xuống bãi đậu lấy xe.

Hạ Du Bạch lạnh lùng lên tiếng.

“To gan lắm rồi, còn học cả đánh người rồi cơ đấy!”

“Chẳng phải đã là không cần quản sao? Sao bây giờ lại gọi đến cứu người.”

Tôi hít hít mũi, giọng lộ rõ vẻ nghẹn ngào.

“Là ta bắt nạt em, hơn nữa ta còn muốn tính kế .”

“Đây không phải là lý do để em bị mời vào đồn cảnh sát, bởi vì em có vô số cách giải quyết, em lại cứ chọn cách bất lợi cho mình nhất.”

Hạ Du Bạch vẫn giữ thái độ khách quan, không nể nang chỉ ra sự ngu ngốc của tôi.

Nước mắt lập tức trào ra, không thể kìm lại .

Trong lòng tôi trống rỗng vô cùng.

Tôi ôm chầm lấy eo Hạ Du Bạch, vùi cả khuôn mặt vào ngực .

Cảm nhận trái tim đang đập sát bên mình, cơ thể căng thẳng của tôi cuối cùng cũng thả lỏng, giống như thú con rụt vào vỏ trứng của mình.

Tôi thảm thương gọi một tiếng, giọng điệu tủi thân vô cùng.

“Anh ơi, đừng hung dữ với em như mà…”

Đầu ngón tay hơi lạnh của Hạ Du Bạch lướt qua môi tôi, lực đạo dần mạnh hơn, lau sạch vết son môi lem luốc của tôi.

“Đây chính là điều em , chẳng phải lấy ai cũng như nhau sao?”

Tôi nắm chặt vạt áo , hốc mắt lại ứa lệ.

“Anh ơi, đừng như nữa có không, em chịu hết nổi rồi.”

Chỉ một câu này, sắc mặt u ám của Hạ Du Bạch đã dịu lại.

Việc lành bây giờ không nằm trong kế hoạch của Hạ Du Bạch.

Nhưng người này luôn có khả năng khiến mềm lòng, cho dù chỉ là vô .

Hạ Du Bạch nhẹ giọng hơn, cuối cùng cũng đưa tay ôm lại tôi.

“Vậy sau này còn muốn đối đầu với nữa không?”

Tôi lắc đầu như trống bỏi.

Hạ Du Bạch xoa đầu tôi như một phần thưởng, rũ mắt che giấu nụ trong đáy mắt.

Đó là một nụ đầy tính toán, mưu lược mà chỉ có người đứng đầu mới có.

11
Hạ Du Bạch đưa tôi trở về căn hộ của riêng .

Đỡ tôi lên bồn rửa mặt, dùng khăn ấm nhẹ nhàng lau đi khuôn mặt đã thấm đẫm nước mắt.

“Anh ơi, sao thuyết phục Phương Gia Dụ ký vào thỏa thuận bãi nại ?”

Khi ngồi trên xe cảnh sát, Phương Gia Dụ đã nham hiểm những lời tàn nhẫn với tôi, là sẽ khiến tôi mang tiền án.

Hạ Du Bạch tập trung vuốt những sợi tóc rối bời của tôi ra phía sau, búi thành một búi tròn.

“Anh có bằng chứng tập đoàn Phương Thị trốn thuế, và cả đoạn ghi âm những lời lẽ hôi thối của hắn trong phòng riêng.”

Tôi kinh ngạc .

Ngón tay thon dài của Hạ Du Bạch lướt qua mặt tôi.

“Anh vẫn luôn cho người giám sát Phương Gia Dụ, hắn là vị hôn phu của em, phải điều tra rõ ràng mới yên tâm.”

“Vậy là lần trước không phải phái người theo dõi em, mà là theo dõi Phương Gia Dụ.”

“Đúng .”

“Vậy tại sao còn thừa nhận?”

“Lúc đó em đang kích , nếu không thừa nhận, em sẽ tin sao?”

Tôi mím môi, á khẩu không gì.

Hạ Du Bạch hiểu tôi hơn cả chính tôi.

Cảm giác áy náy vì lời của mà dâng lên gấp bội, nhấn chìm tôi.

“Vậy chuyện hôn ước…”

“Chuyện của ba cứ để lo, tuyệt đối không để em gả cho hắn.”

“Nhưng ba em rất coi trọng thế lực của nhà họ Phương trong lĩnh vực bất sản, có lẽ sẽ hy sinh em…”

“Mãn Mãn, em có biết vì sao những năm này liều mạng leo lên vị trí này không? Mục đích của chưa bao giờ là ở lại nhà họ Hạ, mà là để giữ em lại. Toàn bộ tầng lớp lãnh đạo của công ty đã thay máu hết rồi, việc ba em bị tước quyền chỉ còn phụ thuộc vào việc khi nào chuyện rõ ràng với ông ấy thôi. Em sẽ là cổ đông lớn nhất, không ai có thể chi phối ý nguyện của em nữa, bao gồm cả .”

Hóa ra Hạ Du Bạch vẫn luôn âm thầm tính toán cho tôi.

Một dòng nước ấm áp trào dâng khiến hốc mắt tôi nóng lên.

Tôi ngẩng mặt lên, nhẹ giọng , giọng điệu không tự tin cho lắm.

“Anh ơi, em xin lỗi.”

Rõ ràng luôn toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho tôi, mà tôi lại luôn hiểu lầm và đẩy người ấy ra xa.

“Chỉ một câu xin lỗi rồi thôi sao?”

Hạ Du Bạch hơi nhướng mày, khéo léo dẫn dắt.

Ngay từ đầu đã biết Phương Gia Dụ là một kẻ cặn bã giả tạo.

Anh cũng biết Hạ Mãn tính đơn thuần, dễ hành theo cảm tính.

cố ý để ra ngoài trải nghiệm sự hiểm ác của lòng người, lùi một bước để tiến hai bước, cố ý không quan tâm đến nữa.

Chỉ có như mới hiểu tốt với mình như thế nào.

Con người chỉ khi mất đi thì mới trân trọng.

Điểm yếu này đối với Hạ Mãn – người vốn luôn nuông chiều và không biết sợ là gì, lại càng nổi bật.

, cho dù bị oan uổng, cũng không giải thích nhiều, bình tĩnh chấp nhận cơn giận dữ của .

Chỉ có như mới cảm thấy áy náy đến mức hạ thấp tiêu chuẩn của bản thân.

Hạ Du Bạch biết rõ Hạ Mãn có thiện cảm với mình, vì mối quan hệ em mà vẫn luôn không dám đối mặt.

Nhưng nhất định muốn tỉnh táo mà rơi vào lưới .

“Vậy còn muốn gì nữa?”

Tôi chậm rãi chớp mắt.

“Hôn em.”

Hạ Du Bạch cong môi .

Tôi không thể ra lời từ chối.

12
Anh là con nuôi của ba tôi.

Hạ Du Bạch dễ dàng ấn tôi xuống, áp sát người qua.

Anh chống một tay bên cạnh tôi, cúi xuống hôn lên hõm cổ tôi, đầy âu yếm và lưu luyến.

Rồi nụ hôn lan xuống, bao trùm lấy môi tôi.

Không giống như trước đây mang đầy tính xâm lược, mà là dịu dàng đến mức khiến tim tôi run rẩy.

“Mãn Mãn, mẫu kết thúc rồi.”

Tôi đỏ mặt, rụt rè hôn nhẹ lên khóe môi .

Khoảng thời gian xa cách này đã cho tôi nhận ra cảm của mình dành cho Hạ Du Bạch không chỉ đơn thuần là sự dựa dẫm.

Cảm giác lo lo mất này quá sức giày vò.

Tôi không muốn vì những đạo lý thế tục mà đi ngược lại với trái tim mình nữa.

Đôi mắt Hạ Du Bạch bỗng sáng lên.

Anh đè lên người tôi, hơi thở nóng rực.

“Mãn Mãn, em .”

“Em… .”

(Hết)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...