29.
Ngày hôm sau, Tạ Duẫn Hành và Hi Vân Phong lên đường, đến biên giới Tây Nam mà nhà họ Hi từng trấn thủ.
Ta giống như thê tử chờ đợi trượng phu trở về, sinh hoạt, viết thư, trông mong chàng trở về.
Tạ Duẫn Hành viết “Nhớ nàng như dòng nước chảy”, ta viết “Cố gắng ăn thêm chút cơm”.
Hắn viết “Gió nam hiểu lòng ta”, ta viết “Bóng tóc rối bời như mây xuân”.
Không gian tưởng tượng rất lớn, hắn không trả lời.
Bên Hi Vân Phong thì đơn giản, hắn không thích viết chữ, ta mua một quyển truyện tranh về tướng quân đánh trận gửi cho hắn, hắn có thể yên ổn mấy ngày.
Bảo Châu lè lưỡi kinh ngạc: “Tiểu thư, người rất có tiềm chất hồng nhan họa thủy.”
Nói sao nhỉ, tiềm năng của con người đều bị ép buộc mà phát huy.
Một tháng sau, tin tốt truyền đến.
Vẫn là nghe từ miệng Thuyết thư tiên sinh.
Ta khá thắc mắc, tin tức về câu chuyện của họ sao lại nhanh hơn cả mật báo cấp tốc?
Câu chuyện kể rằng, nhà họ Hi bảy đời quan, đời đời trấn giữ biên quan, một năm trước, Trấn Viễn hầu đánh tan quân địch, đẩy lui biên giới ba trăm dặm, khi đắc thắng trở về kinh thì bị người ám toán, cả nhà bảy mươi tư mạng đều bị diệt sạch.
Bách tính đang vô cùng phẫn nộ, trong triều lại có tin đồn, nhà họ Hi đã sớm cấu kết với ngoại địch, hoàng đế Hy triều vốn muốn giải quyết, rồi sự việc cũng không giải quyết gì.
Nhưng cái nồi đen này lại úp chặt lên đầu nhà họ Hi.
Vốn tưởng rằng chuyện này đã không còn đường xoay chuyển, ai ngờ khoa cử năm nay lại xuất hiện một vị võ trạng nguyên, chính là hậu duệ của Hi gia!
Hậu duệ Hi gia này không chỉ võ công cao cường, mà còn mưu trí hơn người, dựa vào từng manh mối nhỏ, đã tìm ra kẻ chủ mưu thảm sát cả phủ và kẻ cấu kết với ngoại địch vu oan giá họa.
Hoàng đế Hy triều biết chuyện này, vô cùng chấn , lập tức phong quan tiến tước cho hắn, phong Trấn Viễn hầu.
Đến đây, Hi gia cuối cùng cũng rửa sạch tội danh, tân nhiệm Trấn Viễn hầu qua trận chiến này cũng vang danh, mọi người mong đợi.
Ta nín thở lắng nghe, cuối cùng thở dài, an tâm.
Quả nhiên họ chính là đại bàng muốn tung cánh trên chín tầng trời.
30.
Chớp mắt, Vũ Châu đèn đuốc sáng trưng, lụa đỏ treo khắp thành.
Là trạng nguyên du ngoạn phố phường đã đến muộn.
Cũng là để chúc mừng tân nhiệm Trấn Viễn hầu.
Hi Vân Phong cưỡi ngựa cao to, khí thế hiên ngang, so với trước kia đã bớt đi vài phần non nớt, thêm vào đó là sự chín chắn sắc sảo.
Hắn từ cổng thành đi tới, từng bước một đi đến trước mặt ta, mỗi bước đi tới, nụ trên mặt lại thêm phần chua xót.
Hắn xuống ngựa, môi mím thành một đường thẳng.
“Tỷ tỷ, người sắp rời đi đúng không?”
Ta không dám vào mắt hắn, chỉ khẽ đáp: “Bách tính thường tự hào về tướng quân, ta cũng .”
Hắn thở dài, giọng nghẹn lại: “Ta biết.”
“Cảm ơn người,” hắn tiếp, rồi xoay người lên ngựa. Âm thanh của đoàn diễu hành lại vang lên, rộn ràng.
“Tỷ tỷ, ta phải trở về Tây Nam. Để đoàn diễu hành tiễn người xuất giá nhé.”
Nước mắt rưng rưng trong mắt ta, ta vội vã quay đi, chui vào kiệu hoa của Tạ Duẫn Hành.
Hắn thúc ngựa đến bên Tạ Duẫn Hành, đầy uy nghi: “Nếu ngươi dám bắt nạt tỷ tỷ, ta sẽ mang quân đến kinh thành, tạo phản với ngươi!”
Tạ Duẫn Hành cợt: “Đi đi đi, tiểu tử, chỉ biết khoe khoang. Ngươi ở đây gì?”
Sau đó, hắn cúi người ôn tồn hỏi ta: “Bảo Châu đâu? Sao không thấy cùng đi?”
Ta lắc đầu: “Nàng đã hứa hôn với người khác, một mối duyên tốt.”
Bạn thấy sao?