Quả nhiên, đám đông vốn đã có phần thiên vị hắn lại càng ồn ào hơn.
“Cái gì? Không cho tham gia tang lễ? Em , em thật quá đáng, không người sống trong lòng khó chịu, cho dù đứa nhỏ dưới cửu tuyền phỏng chừng cũng không an bình.”
“Hơn nữa, việc này cũng không phải chỉ là trách nhiệm của chồng bác sĩ , là một người mẹ, con mình bị thương nặng như mà một chút cũng không phát hiện sao? Cũng quá sơ ý rồi.”
Không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, tôi hình như vừa thấy trên mặt Giang Phù Vân hiện lên một tia châm chọc cùng đắc ý.
Đúng , sao có thể quên ta chứ?
Đồ đê tiện không biết xấu hổ! Với đứa con trai c.h.ế.t tiệt của ta!
Vì tôi đã hướng mũi nhọn nhắm thẳng vào mẹ con Giang Phù Vân.
“Bác sĩ Chu, cho hỏi lúc ấy kiểm tra vết thương cho con qua loa như , là vội vã đi gặp ai? Túi m.á.u có thể cứu mạng con đã đưa cho ai? Lúc hỏa táng con , lúc lễ tang cho con , đang ở bên cạnh ai?!”
7.
Chu Kỵ Bạch cuối cùng cũng luống cuống, hắn thẹn quá hóa giận.
“Tại sao luôn lôi kéo người khác và chuyện gia đình của chúng ta chứ? Trong mắt , đồng nghiệp nữ của tôi, người nhà nữ của đồng nghiệp nam, bệnh nhân nữ, đều là tiểu tam đúng không?”
Giang Phù Vân cũng đúng lúc đi tới.
“Đúng chị dâu, Kỵ Bạch là đang chăm sóc cho con trai của em, không phải người khác, cũng không phải em. Thành Thành mới bốn tuổi… Tính ra, so với Tiểu Dạng còn nhỏ hơn một chút, hơn nữa, đứa nhỏ này từ nhỏ không có bố, Kỵ Bạch chịu nể mặt người chồng đã mất của em chăm sóc mẹ con chúng em, em cảm kích còn không kịp, sao có thể hư gia đình của hai người ?”
Vài ba câu, đã khiến tôi, một người bị mất người thân hoàn toàn chiếm lý thành người đàn bà chanh chua hay ghen tuông không lý.
Quả nhiên là tính toán tốt.
Sợ là chỉ có Chu Kỵ Bạch, người mù này mới cảm thấy ta đơn thuần vô , cần người bảo vệ nhỉ?
Tôi lạnh một tiếng, người như thế, không người đã là không tệ rồi!
Quả nhiên, Chu Kỵ Bạch lại một lần nữa đứng về phía Giang Phù Vân trách cứ tôi.
“Mẹ con bọn họ vì cái gì biến thành người đơn, người khác không biết, còn không biết sao? Tô Đề, nếu còn có chút lương tâm thì không nên khó bọn họ.”
“Nếu không tại Tiểu Dạng thì Thẩm Ấu có c.h.ế.t không? Đứa nhỏ này từ nhỏ đã miệng đầy lời dối, tôi sao biết con bé sau tai nạn xe kêu đau là vì để tôi ở bên cạnh con bé nhiều hơn hay là không chứ?”
“Nói không chừng lúc này đây, Tiểu Dạng là một mạng đền một mạng, vì mình chuộc tội……”
Tôi không thể chịu đựng nữa.
Tôi ném điện thoại di , loa trong tay toàn bộ đập về phía Chu Kỵ Bạch.
“Súc sinh! Sao có thể như ! Tiểu Dạng miệng đầy lời dối? Tiểu Dạng c.h.ế.t Thẩm Ấu? Chu Kỵ Bạch, có phải là người hay không!”
“Khi đó con bé chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, muốn bố mình cùng mình đón sinh nhật, con bé có thể có gì sai?”
“Nếu không phải vì luôn từ chối với lý do công việc bận rộn, thà rằng sau khi tan ở bệnh viện chơi game cũng không chịu về nhà chăm con, liệu con bé sẽ khát vọng có như sao?”
“Bởi vì Thẩm Ấu bị bệnh nhân c.h.é.m c.h.ế.t vào thời điểm thay ca cho nên liền đổ hết mọi tội lên trên đầu Tiểu Dạng? Oan có đầu nợ có chủ, người c.h.é.m c.h.ế.t ấy không trách, mà lại trách con của mình??”
“Nếu như Tiểu Dạng có sai, thì sao? Để Thẩm Ấu thay ca, có phải tội đáng c.h.ế.t vạn lần hay không?”
“Chu Kỵ Bạch, Tiểu Dạng quả thật sai, con bé sai ở chỗ không nên giữ lại!”
Vài nữ bác sĩ tiến lên đỡ lấy tôi, tâm tôi kích suýt nữa ngất xỉu.
Lúc này đây, không có ai mở miệng thay Chu Kỵ Bạch nửa câu nữa.
Một người trưởng thành, không dám nhận trách nhiệm, lại đổ hết lên đầu đứa con 5 tuổi của mình.
Quả thực buồn !
8.
“Chị dâu, dù thế nào đi nữa, em và Thành Thành luôn vô tội, đúng chứ? Thẩm Ấu xuất phát từ lòng tốt giúp đồng nghiệp thay ca, lại c.h.ế.t ở đơn vị…… Điều này đối với em và con mà quả thực là tai bay vạ gió. Chị Tiểu Dạng đáng thương, không có bố đi cùng, chẳng lẽ Thành Thành của em có bố đi cùng sao?”
Đẩy bàn tay đang giữ tôi ra, tôi bước tới, túm tóc Giang Phù Vân và tát ta một cái thật mạnh.
“Cho nên có thể quang minh chính đại gọi chồng người khác nửa đêm đến nhà , gọi chồng người khác qua đêm ở nhà , gọi chồng người khác không cứu con bị thương nặng, mang túi m.á.u cuối cùng truyền cho đứa con trai chỉ bị trầy chút da của !”
“Giang Phù Vân, là Chu Kỵ Bạch nợ không , muốn cướp ta đi tôi không có ý kiến, có thể với tôi mà!”
“Chỉ cần mở miệng, một người chồng như , một người bố như , tôi và Tiểu Dạng đều sẽ không cần.”
“Nhưng tại sao lại lén lút quyến rũ ta? Cô đê tiện như sao?”
“Có chuyện gì thì cứ nhắm vào tôi này, tại sao lại muốn c.h.ế.t Tiểu Dạng hả???”
Bạn thấy sao?