Tôi nhạt:
“Trông giống một gã ăn xin đấy.
“Sao thế, Kiều tiểu thư không chăm sóc tử tế à?”
“Cẩm Mạt, đừng …”
Anh ta chật vật bò dậy, muốn nắm lấy tay tôi.
“Anh và ấy đã rõ mọi chuyện rồi.
“Từ giờ, chúng ta sẽ sống thật tốt bên nhau.”
Tôi lùi lại một bước, phớt lờ ánh mắt cầu xin của ta, xoay người rời đi.
Trong lòng tôi, Cố Lâm Xuyên đã chết từ lâu rồi.
Nên dù ta có gì, tôi cũng sẽ không cho ta thêm cơ hội.
12.
Hôm đó, tôi đói bụng không mua nổi đồ ăn.
Nhìn căn nhà trống trơn, tôi bực mình bấm gọi cho Kiều Tinh Kỳ.
“Kiều Tinh Kỳ, người đàn ông của cứ bám dính lấy tôi không buông.
“Cô còn không nhanh mà đem gã điên đó về đi?”
Kiều Tinh Kỳ tưởng tôi đang khiêu khích, lập tức gào lên trong điện thoại.
Giọng ta chói tai đến mức suýt xuyên thủng màng nhĩ tôi.
Cô ta cứ ngắt quãng mà chửi rủa.
Tôi chỉ lặng lẽ nghe, trong đầu không ngừng tổng hợp thông tin.
Đến khi Kiều Tinh Kỳ chửi đến mệt, tôi cũng đã ghép lại một câu chuyện hoàn chỉnh.
Chuyện của ta bị những người ghét bỏ vạch trần với bà nội Cố.
Bà tức giận, không chỉ đuổi ta khỏi công ty, mà còn ra lệnh cấm toàn bộ giới kinh doanh ở thủ đô tuyển dụng ta.
Cố Lâm Xuyên vì chuyện của tôi mà cũng căm ghét ta đến tận xương tủy.
Tiền lương không nhận một xu, quà cáp trước đây cũng bị lấy lại toàn bộ.
Tôi bật :
“Kiều Tinh Kỳ, kết cục này thật hợp với đấy.
“Tiểu tam thì đáng bị người đời phỉ nhổ.”
Kiều Tinh Kỳ bị kích đến phát điên, tôi đã dứt khoát cúp máy, rồi chặn số.
Hôm đó, tâm trạng tôi tốt đến mức cả ngày không thấy đói bụng.
Buổi tối, Cố Lâm Xuyên lại đổi số, gửi lời mời kết cho tôi.
Tâm trạng tôi đang vui, thế nên tôi chấp nhận.
Cố Lâm Xuyên cảm đến mức không ngừng cảm ơn vì tôi đã cho ta cơ hội.
Tôi trợn mắt:
“Tôi không có nhiều kiên nhẫn, có chuyện gì thì thẳng.”
Cảm ta như sụp đổ, nước mắt tuôn rơi không kiểm soát.
Tôi mà sững người.
“Cố Lâm Xuyên, nếu kết chỉ để tôi khóc, thì tiết kiệm sức lực đi.
“Tôi không có sở thích kỳ quặc như .”
“Không phải…”
Anh ta nuốt nước mắt, mắt đỏ hoe tôi qua màn hình.
“Cẩm Mạt, biết vì sao em không chịu tha thứ cho rồi…
“Em đã thấy những bức tranh vẽ, đúng không?”
“Em yên tâm, từ giờ sẽ không để em đau lòng nữa.
“Hôm nay, sẽ hủy hết đống giấy vụn đó.”
Trong video, nét mặt ta vô cùng nghiêm túc.
Tôi khoanh tay, xem kịch vui.
Anh ta mà có gan đốt nhà sao?
Vừa nghĩ đến đó, ta đã ném bật lửa ra xa.
Ngọn lửa nhanh chóng bùng lên, chỉ trong nháy mắt đã bao trùm cả phòng tranh.
Tôi hoảng hốt, trợn mắt quát:
“Cố Lâm Xuyên, điên rồi à?! Anh không muốn sống nữa sao?!”
Tôi vội vàng cúp máy, gọi điện báo cứu hỏa.
Dù tôi không còn cảm với ta,
Nhưng tôi cũng không thể trơ mắt ta chết ngay trước mặt mình.
Tôi bắt taxi về thủ đô, chạy thẳng đến biệt thự.
Khi tôi đến nơi, đám cháy đã dập tắt.
Nửa căn biệt thự chỉ còn trơ khung xương.
Cố Lâm Xuyên như một kẻ mất hồn, ngồi bệt trên bậc thềm, toàn thân đen nhẻm vì khói.
Cơn giận bùng lên, tôi lao đến, giáng cho ta một bạt tai.
“Cố Lâm Xuyên, nếu muốn chết thì đi xa mà chết!
“Chết trước mặt tôi là muốn tôi cảm thấy tội lỗi sao?!”
Anh ta bị đánh đến đờ người, ngước mắt lên, vẻ mặt mơ hồ.
Ngay sau đó, nước mắt như vỡ đê, ta ôm lấy chân tôi mà khóc nức nở.
“Cẩm Mạt… Anh không muốn chết.
“Anh chỉ muốn em… quay lại một lần nữa.”
Anh ta nghẹn ngào, không ngừng kể về những điều tôi đã từng vì ta.
Cuối cùng, giọng ta run rẩy hỏi:
“Cẩm Mạt… tại sao chúng ta lại trở thành như thế này?”
“Tại sao em lại không cần nữa…?”
13.
Tôi thực sự không ngờ Cố Lâm Xuyên có thể hỏi một câu ngớ ngẩn đến .
Tôi gạt ta ra, giọng lạnh như băng:
“Cố Lâm Xuyên, chúng ta kết hôn ba năm, đã tổn thương tôi thế nào?
“Đã thao túng tôi ra sao?
“Đã coi tôi không khác gì công cụ thế nào?
“Anh đều quên hết rồi sao?”
“Nhưng tôi thì không quên !
“Mọi chuyện trong quá khứ, từng cảnh từng cảnh, cứ như một bộ phim quay chậm trong đầu tôi!”
“Cố Lâm Xuyên, thấy đau khổ như thế này, tôi chỉ càng cảm thấy hả dạ thôi!”
Trán ta lấm tấm mồ hôi, sức lực ôm chặt lấy tôi dần yếu đi, cuối cùng ngã gục xuống đất.
Lúc này tôi mới phát hiện có gì đó không ổn.
Anh ta bị bỏng.
Nếu là trước đây, chỉ cần ta hơi nhíu mày, tôi cũng sẽ lập tức nhận ra.
Nhưng bây giờ, đến khi vết thương trên lưng ta đã rỉ máu, gương mặt trắng bệch như tờ giấy, tôi vẫn chẳng phát hiện gì.
Hóa ra, khi không còn một người nữa, trái tim thật sự trở nên vô cảm.
Dù , tôi vẫn đưa Cố Lâm Xuyên đến bệnh viện.
Thậm chí còn chu đáo tìm giúp ta một hộ lý.
Lúc tôi rời đi, ta vừa vặn tỉnh lại.
Thấy tôi muốn đi, ta vật lộn muốn xuống giường đuổi theo.
Nhưng chỉ cần ta cử , vết thương lại bị xé toạc, đau đến mức cơ thể co giật.
Tôi đứng đó, bình tĩnh ta vùng vẫy trong đau đớn, không có chút lòng nào.
“Cẩm Mạt, xin em, đừng đi… đừng đi…”
Hộ lý vội giữ chặt ta.
Anh ta không thể cử , vẫn cố gắng đưa tay về phía tôi, ánh mắt cầu xin một chút lòng thương .
Tôi thu lại ánh mắt, xoay người bước đi không chút do dự.
14.
Sau khi nhập viện, Cố Lâm Xuyên hoàn toàn thay đổi.
Ban đầu, ta vẫn còn chút sĩ diện, biết tôi ghét bị phiền, nên chỉ cách vài ngày lại gọi một cuộc.
Nhưng từ khi bị ốm, ta như trẻ con dính mẹ, ngày nào cũng đổi số gọi cho tôi, chỉ để cầu xin tôi đến thăm.
Mỗi lần tôi miễn cưỡng nghe máy, giọng ta đều nghẹn ngào, mang theo tiếng mũi nặng nề.
Tôi lén hỏi hộ lý của ta.
Hộ lý , mỗi ngày ta đều lấy nước mắt rửa mặt, nằm trên giường bệnh sáng tác.
Hộ lý vô thấy những gì ta viết, rằng có vẻ là một câu chuyện giữa tôi và ta.
Tôi cảm thấy vô cùng nực .
Tôi tưởng rằng muốn ly hôn là điều xa xỉ, thậm chí còn chuẩn bị nộp đơn kiện.
Nhưng bà nội Cố đã mang đến một tin vui.
Bà đã biết tất cả chuyện giữa tôi và Cố Lâm Xuyên.
Hiểu rằng tôi đã chịu nhiều ấm ức, bà chủ giúp tôi lấy giấy ly hôn, còn chia cho tôi một số tài sản khổng lồ.
Tôi có chút khó hiểu.
Bà chỉ mỉm , dịu dàng :
“Cháu là một đứa trẻ ngoan, hiếu thuận và hiểu chuyện.
“Bà thật lòng quý cháu.”
Sau khi xuất viện, Cố Lâm Xuyên bị tước bỏ chức tổng giám đốc của tập đoàn Cố.
Thậm chí, ta bị đá khỏi gia tộc Cố.
Từ một người đứng trên đỉnh cao, địa vị của ta rơi thẳng xuống địa ngục.
Dù có học vấn cao, kinh nghiệm dày dặn, không ai dám ta.
Còn tôi, cuối cùng cũng buông bỏ tất cả, rời khỏi thành phố này.
Không biết bao nhiêu lần, Cố Lâm Xuyên tìm đến cầu xin tôi.
Có lần, ta quỳ dưới mưa, dập đầu đến mức ngất đi.
Nhưng tôi vẫn chưa từng gặp ta một lần nào.
Mãi về sau, tôi mới biết…
Cố Lâm Xuyên vốn không phải con ruột của nhà họ Cố.
Vì gia tộc ít người, bọn họ nhận nuôi ta, dự định bồi dưỡng để nối dõi tông đường và tiếp quản công ty.
Nhưng không những ta không biết điều, mà còn âm thầm lên kế hoạch, muốn ôm tiền và tài nguyên để tách khỏi nhà họ Cố.
Kết cục thảm của ta, tất cả đều là tự tự chịu.
Còn tôi, cầm theo khối tài sản khổng lồ, rời khỏi đất nước, bắt đầu một cuộc sống mới.
Hoàn
Bạn thấy sao?