7.
Lần này, Cố Lâm Xuyên không còn vì vết thương của Kiều Tinh Kỳ mà cản bác sĩ cấp cứu tôi.
Nhưng ta vẫn rất lo lắng cho ta.
Vậy nên, sau khi chuyện riêng với bác sĩ, ta quyết định đẩy Kiều Tinh Kỳ vào cùng phòng phẫu thuật với tôi.
Tôi phải vừa phẫu thuật, vừa hiến máu cho ta.
Trước khi mất ý thức, câu cuối cùng tôi với Cố Lâm Xuyên là:
“Lần này, tôi thực sự như mong muốn… sắp chết rồi. Anh hài lòng chưa?”
Đôi mắt ta bỗng đỏ hoe, giọng khàn đi vì , không ngừng xin lỗi tôi.
Nhưng tôi không cần một người đàn ông giả dối như ta nữa.
Ca phẫu thuật kết thúc, tôi cũng tỉnh lại.
Cơn đau khắp cơ thể khiến tôi không thể thốt ra lời nào.
Kiều Tinh Kỳ cũng đưa vào cùng phòng bệnh.
Cố Lâm Xuyên đứng giữa hai chúng tôi, im lặng nghe bác sĩ báo cáo trạng của tôi.
Suốt quá trình đó, ta không một lời.
Cho đến khi bác sĩ rằng tôi có thể sẽ rất khó mang thai lại, ta mới đột ngột ngẩng đầu tôi.
Tôi thấy rõ ràng, có một giọt nước mắt lặng lẽ trượt khỏi khóe mắt ta.
“Xin lỗi… thật sự xin lỗi…”
Anh ta bước đến trước mặt tôi, chậm rãi ngồi xuống.
Nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của tôi, áp lên má mình.
“Vợ à, không biết mọi chuyện lại nghiêm trọng thế này… em cứ mắng đi…”
Tôi chẳng còn chút sức lực nào để phản kháng.
Chỉ có thể quay mặt sang hướng khác, không muốn ta thêm nữa.
Kiều Tinh Kỳ thấy , giọng nghẹn ngào gọi ta.
“Lâm Xuyên, tay em đau quá… Em có phải sắp chết rồi không? Anh qua đây xem giúp em không?”
Giọng ta khiến cả người Cố Lâm Xuyên khựng lại.
Tôi có thể cảm nhận sự giằng co trong lòng ta.
Quả nhiên, lời xin lỗi, sự hối hận của ta chỉ là nhất thời.
Bởi vì, người ta chưa bao giờ là tôi.
Không ngoài dự đoán, khi tiếng nức nở của Kiều Tinh Kỳ ngày càng lớn, ta lập tức buông tôi ra, bước đến dỗ dành.
“Tinh Kỳ, chỗ nào đau? Anh thổi cho em nhé.”
Nghe giọng dịu dàng đầy cưng chiều của ta, nước mắt tôi một lần nữa thấm ướt gối.
Bác sĩ chỉ lặng lẽ tôi đầy thương , rồi khẽ thở dài rời khỏi phòng bệnh.
8.
Tôi chịu không nổi cơn đau, ngủ mê man suốt một khoảng thời gian dài.
Khi mở mắt ra, tôi thậm chí không nhớ hôm nay là thứ mấy.
Chỉ biết ngoài cửa sổ, mưa vẫn không ngừng rơi.
Tôi đưa mắt quanh, liền thấy Cố Lâm Xuyên đang đứng đó, mặt mày căng thẳng, tay cầm điện thoại của tôi.
Giọng tôi khàn đặc, đưa tay ra: “Trả lại cho tôi.”
Anh ta nghiến răng hỏi: “Tô Cẩm Mạt, em đang giấu tôi chuyện gì?”
Tôi muốn ngồi dậy giật lại điện thoại, bụng đau nhói, khiến tôi đành cau mày hỏi ngược lại:
“Cố Lâm Xuyên, lại phát điên gì ?”
“Phát điên?”
Anh ta bật lạnh, giơ màn hình trước mặt tôi.
“Ngay từ đầu em chưa từng có ý định giữ lại con của tôi, đúng không?”
Giọng ta lạnh lẽo đến tận xương.
Tôi chậm rãi ngước mắt lên , thấy tên người gọi đến hiển thị trên màn hình—bác sĩ phụ trách ca phẫu thuật thai mà tôi đã đặt trước.
Nhìn nụ đầy châm chọc của tôi, sắc mặt Cố Lâm Xuyên càng trở nên âm trầm, sự tức giận lộ rõ.
Cười đủ rồi, tôi bình tĩnh đáp:
“Đúng, ngay cả tôi còn không cần, giữ cái ‘túi máu’ này lại gì?”
Cố Lâm Xuyên không ngờ tôi lại biết về chuyện “túi máu”.
Anh ta sững sờ vài giây, sau đó nở một nụ đầy tự mãn.
“Đúng , trong mắt tôi, giá trị duy nhất của em chính là túi máu sống cho Tinh Kỳ.
“Tốt nhất em nên chấp nhận sự thật này!”
Giọng điệu ta trở nên đầy đe dọa.
“Tô Cẩm Mạt, tôi cảnh cáo em, dù em không muốn giữ đứa bé, tôi cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho em.
“Tôi đã bỏ ra hàng triệu để nuôi em, em phải dùng mạng của mình để trả nợ.”
Bây giờ Kiều Tinh Kỳ đã xuất viện, trong phòng bệnh này chỉ còn tôi và ta.
Vì , ta mới ngang nhiên chèn ép tôi như thế.
Nhưng trái tim tôi đã sớm chết lặng.
Giờ phút này, những lời ta , chỉ khiến tôi cảm thấy bản thân thật đáng thương.
Thấy tôi không phản ứng, ta càng đà lấn tới.
“Tô Cẩm Mạt, nếu không phải vì em có nhóm máu gấu trúc, em nghĩ tôi sẽ giữ em bên cạnh sao?
“Nếu không phải gia đình tôi vừa ý em, em nghĩ tôi sẽ cưới em chắc?
“Loại phụ nữ rẻ mạt như em, chỉ cần cho chút ngọt ngào liền tự đâm đầu vào đàn ông, tôi ở cạnh em một giây thôi cũng thấy bẩn cả người!”
Tôi yên lặng ta, chậm rãi ngồi dậy.
Cầm ly nước trên tủ đầu giường, hất thẳng vào mặt ta.
Cố Lâm Xuyên không kịp tránh, nước lạnh thấm ướt cả người.
Anh ta trừng mắt tôi đầy giận dữ.
Tôi thản nhiên lau tay, ánh mắt bình tĩnh.
“Cố Lâm Xuyên, nghĩ tôi vẫn là Tô Cẩm Mạt để mặc sức giày vò sao?”
“Tôi cho biết, thỏ bị dồn vào đường cùng cũng biết cắn người đấy!”
“Bà nội không phải rất ghét Kiều Tinh Kỳ vì quá khứ thời đại học của ta sao?
“Anh tin không, nếu còn không để tôi yên, tôi sẽ khiến ta cũng không có kết cục tốt đẹp gì đâu!”
Lời vừa dứt, sắc mặt Cố Lâm Xuyên lập tức thay đổi.
Nhưng trong ánh mắt bừng bừng lửa giận kia, vẫn chỉ chăm chăm chằm chằm tôi.
Tôi bĩu môi, lười biếng nằm trở lại giường, không buồn quan tâm đến ta nữa.
Nhà họ Cố tuy do Cố Lâm Xuyên đứng đầu,
Nhưng người thực sự nắm quyền là bà nội ta.
Mà bà nội lại rất xem trọng tôi.
Vậy nên, dù trước đây tôi luôn tỏ ra là một dịu dàng, không tranh giành trước mặt Cố Lâm Xuyên,
Anh ta vẫn không dám mạo hiểm.
9.
Ngày xuất viện, bà nội Cố gọi tôi về nhà ăn cơm.
Sợ bà lo lắng, ban đầu tôi định từ chối.
Nhưng Cố Lâm Xuyên lại thản nhiên kéo tôi lên xe của ta.
“Bà nhớ em.”
Anh ta lầm lì giúp tôi thắt dây an toàn, dáng vẻ như thể tôi đang nợ ta .
Tôi im lặng ta loay hoay.
Biết chắc ta còn lời muốn dặn dò.
Quả nhiên,
Thắt xong, ta mím môi, tôi:
“Sau khi về nhà cũ, nhớ những gì không nên thì đừng .”
“Bà nội lớn tuổi rồi, không chịu nổi kích .”
Tôi khẩy.
“Gì gọi là ‘không nên ’?
“Anh đang muốn đến Kiều Tinh Kỳ à…”
Anh ta tức khắc cắt ngang, giọng sắc lạnh:
“Đủ rồi! Bà nội đối xử với em rất tốt, đừng có tỏ ra vô ơn!”
Tôi nhún vai, không phủ nhận cũng không thừa nhận.
“Nếu không chọc vào tôi, tôi cũng chẳng rảnh mà chuyện.”
Nói nửa câu, tôi liền ngừng lại.
Cố Lâm Xuyên biết tôi còn chưa hết, tức tối mạnh vào vô lăng.
Tôi lén lật mắt một cái, đeo tai nghe chìm vào thế giới của mình.
Trên đường đi, điện thoại Cố Lâm Xuyên đổ chuông.
Là Kiều Tinh Kỳ.
Tôi giảm âm lượng nhạc, lặng lẽ nghe bọn họ trò chuyện.
Cô ta khóc sướt mướt, trách móc ta vì không dành đủ thời gian bên cạnh.
Cố Lâm Xuyên nhẫn nại dỗ dành, hứa tối nay chắc chắn sẽ đưa ta đi ngắm sao.
Tôi ngả ghế ra, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cố Lâm Xuyên liếc tôi một cái, giọng điệu càng trở nên dịu dàng hơn.
Tôi không biết ta là cố muốn chọc tức tôi hay không.
Nhưng tôi thật sự chẳng còn quan tâm nữa. N hat sinh nha t the
Thậm chí, tôi còn thấy trò trẻ con này của ta buồn đến mức bật thành tiếng.
Bầu không khí trong xe lập tức rơi vào im lặng.
Tôi hé mắt qua, thấy sắc mặt Cố Lâm Xuyên âm trầm như mây đen che kín bầu trời.
Anh ta giữ nguyên vẻ tức giận đó, đạp ga lao thẳng về nhà cũ, rồi đùng đùng mở cửa xe bước xuống.
Tôi chậm rãi theo sau, vào nhà cùng ta.
Dùng bữa với bà nội xong, tôi trò chuyện với bà một lát rồi mới rời đi.
Lúc ra ngoài, Cố Lâm Xuyên đang tựa vào cửa xe hút thuốc.
Thấy tôi đến gần, ta dập điếu thuốc xuống đất, dùng mũi giày nghiền tắt.
“Đi đâu? Tôi đưa em đi.”
Tôi biết ta có hẹn, thế nên cố ý khó dễ.
“Đến quận Đại Hưng, cảm ơn.”
Nói xong, tôi thản nhiên lên xe, đóng cửa gọn gàng.
Bạn thấy sao?