Túi Hương Thêu Lỗi [...] – Chương 5

“Kể gì ạ?” Ta ngẩng đầu phụ hoàng, hơi mơ hồ.

Phụ hoàng gãi gãi đầu, vẻ mặt có chút lúng túng: “Thì… kể công cho trẫm ấy. Nói trẫm sao chống lại đám thần tử nghịch ý, dẫn kinh dẫn điển, lập luận vững vàng, giữ vững cục diện, lấy một mình xoay chuyển thời thế!”

Ta nghiêm túc đáp: “Con không nhớ nổi.”

Nếu phụ hoàng chịu đem chuyện ấy kể thành truyện thoại bản, thì Lý Tương Tư ta chắc chắn sẽ nhớ hết thảy.

Phụ hoàng ngửa mặt than dài một tiếng, quay sang hỏi công công Đức: “Ngươi… có nhớ hết chưa?”

12

Qua giờ ngọ, cung nữ Hoàn Vi bên cạnh Thái tử ca ca đến tìm ta, rằng Thái tử đang chờ ta ngoài điện.

Ta lập tức chạy ra ngoài. Mỗi lần Thái tử ca ca đến gặp ta đều sẽ mang theo mấy thứ thú vị—lần trước là một chiếc bát bảo kính, bảo rằng có thể trừ tà bắt quỷ.

Vậy lần này sẽ là gì đây?

Ta vừa chạy vừa ngó ra sau lưng huynh ấy, thế … tay áo lại trống không. Có chút mất mát.

“Lý Tương Tư, theo ta đến Kỷ phủ một chuyến.”

Thái tử ca ca nhíu mày: “Nếu đã định hôn sự, có vài lời… cần phải rõ ràng.”

Ta sững lại trong giây lát, rồi cuối cùng cũng hiểu—

Thì ra… câu của tiểu tiên sinh Kỷ ở triều đường hôm nay, là thật sự đồng ý cưới ta.

Tiểu tiên sinh Kỷ đúng là người tốt.

Quả nhiên, chàng không nỡ để ta mất mặt giữa đại điện. Như … Lý Tương Tư ta lại nợ chàng một món nhân thật lớn rồi.

Ngoài cổng cung, ta cũng trèo lên xe ngựa theo Thái tử ca ca.

Thị vệ đứng bên cạnh mặt đầy khó xử: “Công chúa, như không hợp quy củ…”

Thái tử ca ca lập tức dựng lông mày, lườm hắn một cái. Người nọ lập tức im bặt, không dám hó hé thêm nửa lời.

Trên xe ngựa treo một chiếc chuông gió, trên thân chuông đính các loại bảo châu màu sắc rực rỡ. Ta đưa tay khẽ chạm vào, chuông phát ra âm thanh trong trẻo, chùm tua lụa bên dưới cũng đung đưa theo làn gió nhẹ.

Ánh mắt Thái tử ca ca bỗng trở nên có chút hoảng hốt: “Đây là sinh nhật năm ngươi tám tuổi, món quà ngươi tự tay tặng ta.”

Chiếc chuông gió tinh xảo đến lạ. Ta rụt tay lại—thì ra, Lý Tương Tư tám tuổi đã lợi đến thế.

Ta bỗng thấy có chút buồn thay cho Thái tử ca ca—huynh ấy vốn có thể có một muội muội rất thông minh lanh lợi.

Thái tử ca ca lại ta, dịu giọng : “Muội của ta, thế nào cũng tốt. Lý Tương Tư, muội như thế này là rất tốt rồi. Đừng sợ gì cả, đường phía trước… đã có ta đi cùng.”

Ta bĩu môi, quay đầu sang chỗ khác: “Được rồi rồi, ta đâu có sợ. Mẫu hậu lúc nào cũng huynh tuổi còn nhỏ mà cái vẻ già đời đã đầy mặt, xem ra bà cũng không sai chút nào.”

Phu xe bên ngoài cất tiếng gọi: “Điện hạ, đã đến Kỷ phủ rồi.”

Ta lập tức không kiềm lòng, nôn nóng muốn gặp tiểu tiên sinh Kỷ—ta muốn lời cảm ơn với chàng.

Lúc xuống xe vì quá gấp, suýt chút nữa trượt chân ngã nhào.

Phía sau, giọng Thái tử ca ca trầm xuống: “Tạ gia tiểu công tử sắp theo Cố tướng quân đến Dung Thành rồi, tối nay sẽ khởi hành.”

Bước chân ta khựng lại.

Dung Thành là nơi biên cảnh, mà ra khỏi Dung Thành… chính là Bắc Nhung.

Ta thật lòng… cảm thấy vui mừng thay cho Tạ Tùng An.

Ước mơ của hắn xưa nay vẫn là trở thành đại tướng quân.

Bây giờ, Tạ tiểu công tử cuối cùng cũng có thể thoát khỏi Lý Tương Tư, tự do điều hắn muốn rồi.

Thấy ta không gì, Thái tử ca ca im lặng, tay nhẹ nhàng ép xuống ống tay áo mình.

Ta nhanh mắt liếc thấy một mảnh vải trắng thấp thoáng ló ra, liền chỉ tay hỏi: “Kia có phải là quà huynh mang cho ta không?”

Thái tử ca ca lại lắc đầu: “Không có gì cả.”

Bước chân vào Kỷ phủ.

Tiểu tiên sinh Kỷ và Thái tử ca ca đang ngồi trong đình ở Tây viện, cùng nhau đàm đạo.

Ta cùng Hoàn Vi chơi trong hành lang quanh co.

Từ trong đình, vọng ra giọng trầm ổn của Thái tử ca ca: “Ta biết ngươi khó xử, vì giữ thể diện cho Ninh An mà chấp thuận chuyện này, ta ghi nhớ trong lòng. Đợi sứ thần phiên bang rút lui, hai tháng sau, lui hôn cũng .”

Hoàn Vi khẽ cau mày, lặng lẽ kéo nhẹ tay áo ta: “Công chúa, hay là chúng ta sang bên kia chơi nhé?”

Ta phất tay, không sao đâu. Ta hiểu rõ—tiểu tiên sinh Kỷ đồng ý hôn sự này là vì không muốn ta mất mặt trước đám công tử thế gia.

Tiểu tiên sinh Kỷ là người tốt, người tốt nhất mà ta từng gặp.

Đợi khi sứ thần phiên bang rời đi, Lý Tương Tư sẽ không phiền chàng nữa.

13

Dưới đình bát giác, thị vệ của Thái tử dâng lên một khối nghiên mực đuôi trăng.

Đuôi trăng lấp lánh ánh kim tinh, chạm vào thấy mịn mượt mà mát lạnh.

“Chỉ là uất ức cho ngươi. Hôn sự này, đến lúc đó nhất định phải do hoàng thất chủ lui hôn.”

“Ta biết mình là đang ỷ thế hiếp người, Ninh An ngốc nghếch, ta nhất định phải che chở cho nàng.”

Những năm Đông cung thái tử, Thái tử ca ca đã sớm thấu nhân ấm lạnh. Thiên hạ nhốn nháo, chẳng qua đều vì lợi mà đến.

Chỉ có Lý Tương Tư là người duy nhất sẽ nhăn nhó khuôn mặt nhỏ, vừa giúp hắn vai bóp lưng vừa than thở: “Thái tử ca ca, huynh đừng học nữa, thôi muội đã thấy mệt rồi.”

“Thái tử ca ca, để muội mài mực cho, bài thơ huynh dạy, muội chỉ cần một lần là nhớ.”

“Thái tử ca ca, huynh nếm thử bánh dừa muội nhé.”

Chỉ có đồ ăn do Lý Tương Tư mang tới, hắn mới có thể yên tâm ăn mà không chút đề phòng.

Hắn từng cho rằng ông trời có mắt, ban cho hắn một đoạn cảm huynh muội thuần khiết, quý giá như , hắn phải nâng niu hết lòng.

Năm Lý Tương Tư mười hai tuổi, hắn bị thích khách ám sát. Lý Tương Tư không chút do dự xông tới, đẩy hắn sang một bên. Mũi tên tẩm độc ấy, cuối cùng không trúng ai.

Nhưng đầu Lý Tương Tư lại va mạnh vào tảng đá.

Ngự y chẩn đoán: “Tâm trí Công chúa Ninh An thoái hóa, tựa như trẻ thơ. Có lẽ… cả đời sẽ như .”

Hắn sao có thể cam lòng?

Hắn còn chưa đợi nàng lớn lên, còn chưa kịp đón nàng lên kiệu hoa gả đi.

Thái tử siết chặt hai nắm tay, khớp xương trắng bệch.

Nhưng Kỷ Vân chỉ khẽ mỉm , đưa tay đẩy chiếc nghiên mực trở lại.

“Điện hạ, ngài dường như chưa từng hỏi… thần có thật lòng hay không.”

Thái tử nghe chấn , ánh mắt sắc bén, như muốn thấu tâm can đối phương.

Kỷ Vân khẽ nhếch môi, ánh vượt qua hành lang uốn lượn, vượt qua cả bồn hoa rực rỡ… Dừng lại một cách chuẩn xác trên người Lý Tương Tư.

“Với thần… và với cả Kỷ phủ, sự xuất hiện của Công chúa Ninh An, chẳng khác nào cây khô gặp mùa xuân.”

14

Ta đang nghịch mấy chậu cây héo trong sân, cẩn thận nhổ lên từng gốc, vỗ sạch đất bám rễ.

“Hoàn Vi, cỏ này chết rồi, chúng ta trồng vào ít hoa đẹp có không?”

Ta chăm xoay xoay chậu sứ trắng trong tay, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Kỷ Vân đang đứng trước mặt.

Chàng cúi người, cụp mắt đám cỏ héo trong tay ta, đầy hứng thú: “Công chúa đang ?”

Ta vỗ đất trên lòng bàn tay, ngước lên : “Ngài chuyện với Thái tử ca ca xong rồi à? Cây hoa này chết rồi, ta nhổ bỏ nó.”

Tiểu tiên sinh Kỷ mỉm ôn hòa: “Nó đến mùa xuân sẽ mọc lại. Đó là Lục nguyệt tuyết, Công chúa có thích không?”

Ta gật đầu, lặng lẽ đặt gốc cỏ ấy lại vào trong chậu, rồi vun thêm một nắm đất.

“Sau khi thành thân, Công chúa muốn chuyển đến Kỷ phủ, hay chúng ta ra ngoài ở riêng?”

“Tương Tư thích ngày nào thành hôn?”

Từng câu, từng câu hỏi nối tiếp nhau từ chàng vang lên, khiến ta nghe đến ngẩn ngơ.

Chỉ cảm thấy nụ của tiểu tiên sinh Kỷ thật dịu dàng, thật khiến người ta rung .

Tim ta đập thình thịch liên hồi— Chàng vừa gọi ta là Tương Tư đấy.

Ta ngơ ngẩn gật đầu: “Ngày nào cũng cả.”

“Vậy mười ngày sau là ngày lành tháng tốt,” tiểu tiên sinh Kỷ , “ta sẽ vào cung xin phép bệ hạ.”

Thái tử ca ca đứng bên cạnh lập tức sầm mặt, rõ ràng muốn gì đó… lại gắng nhịn xuống.

Hoàn Vi thì lại đưa tay che miệng khúc khích.

Lúc này, một tiểu tư bước tới, lão gia muốn gặp công chúa.

Thái tử ca ca nghe thấy Kỷ lão tiên sinh sắp tới, liền vội vã cáo từ với Kỷ Vân.

Trước khi rời khỏi cửa, huynh ấy còn quay đầu dặn ta: “Ta nhớ ra còn việc cần xử lý. Lý Tương Tư, đến giờ lên đèn, ta sẽ cho người tới đón muội.”

Ta mở to mắt Thái tử ca ca… chật vật chạy mất dạng như một cơn gió.

Bà vú từng , năm xưa Kỷ lão tiên sinh từng là thầy khai tâm của Thái tử. Huynh ấy thấy Kỷ lão tiên sinh là lập tức phát hoảng.

Quả nhiên, lúc Kỷ lão tiên sinh bước vào, đảo mắt một vòng, không thấy Thái tử đâu, liền hừ lạnh một tiếng: “Vô dụng!”

Trên mặt rạng rỡ tinh , hoàn toàn chẳng giống người đang bệnh chút nào.

Kỷ lão tiên sinh dặn tiểu tư: “Mau mang đồ tới đây!”

Tiểu tư cẩn thận dâng lên một chiếc hộp.

Bên trong lót vải đoạn mềm mại, ở giữa đặt một chiếc vòng ngọc phỉ thúy xanh biếc, sáng loáng như thoa dầu.

Kỷ lão tiên sinh cẩn thận nhấc chiếc vòng ra, tới lui, trong mắt ánh lên một tia hoài niệm: “Đây là vật mà mẫu thân của Kỷ Vân để lại.”

Ngài đưa chiếc vòng về phía ta.

Ta định đưa tay nhận, nghĩ đến sau này còn phải trả, thấy thật phiền phức.

Kỷ lão tiên sinh lại tưởng ta đang giận dỗi chuyện năm xưa ngài nghiêm khắc dạy dỗ ta.

Ngài khẽ thở dài: “Lão thần dạy dỗ công chúa, ngày thường có phần nghiêm khắc. Khi ấy nghĩ rằng, nếu công chúa sau này gả cho thần tử, hành vi thất lễ thì sẽ mất mặt hoàng thất. Nếu phải hòa thân với phiên bang, thì có chút văn tài cũng là biểu hiện khí độ quốc gia.”

“Nhưng bây giờ công chúa đã là người nhà lão thần, cửa đóng then cài, ai còn đến lễ nghi gì?”

Ta còn đang vắt óc nghĩ xem ý ngài là gì thì chiếc vòng đã bị nhét vào tay.

Sắc mặt Kỷ lão tiên sinh sa sầm, quay sang Kỷ Vân: “Còn ngươi, đúng là đáng !”

Tiểu tiên sinh Kỷ gật đầu : “Vâng, đáng .”

Kỷ lão tiên sinh trầm ngâm một lúc, phất tay áo: “Dẫn công chúa đi ăn chút gì ngon đi!”

Khi ta và Kỷ Vân rời khỏi phòng, còn nghe thấy lão nhân gia phía sau lẩm bẩm: “Hồi đó trên lớp đã hay lén ăn vặt, ta còn tưởng gả sang phủ Tạ An hầu thì sẽ bị Tạ phu nhân quản cho không ngóc đầu nổi… Giờ thì hay rồi, rơi về nhà ta luôn… Thôi thôi, đạo pháp tự nhiên, cứ để mặc tính nó .”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...