14.
Tôi hiểu hàm ý của hắn.
Lo lắng, vui mừng, chua xót, nhẹ nhõm... Vô số cảm phức tạp dồn dập kéo đến.
Cuối cùng, đó trở thành khoảnh khắc hối hận nhất trong cuộc đời tôi.
Tôi rút tay ra khỏi tay Ôn Tự Niên, bỏ lại một câu:
"Đợi tôi về rồi cho biết."
Ai bảo Ôn Tự Niên lại giả bệnh dọa tôi, tôi cũng phải dọa lại hắn.
Vừa đúng sáng nay khi nhận tin thăng chức, tôi đã đặt bánh kem để chia vui với Ôn Tự Niên.
Tôi nghĩ, đợi tôi đi trang điểm tóc thật xinh đẹp, lấy bánh kem xong, về sẽ cho Ôn Tự Niên biết.
Nói cho hắn biết, tôi không phải đi gặp Đoạn Thành, cũng không ở bên Đoạn Thành.
Nói cho hắn biết, chiếc nhẫn đó là chuẩn bị cho hắn.
...
Số phận trớ trêu.
Có những lời lúc đó không thể ra, quay lưng đi rồi sẽ không còn cơ hội để mở lời nữa.
Sau đó, chúng tôi đều không nhắc lại những lời chưa hết ngày hôm đó, lại trở về cách sống chung như trước kia, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tôi biết, Ôn Tự Niên không nhắc đến, là vì vẫn còn hiểu lầm.
Còn tôi, lại thà để hắn hiểu lầm.
"Em còn nhớ sinh nhật năm mười tám tuổi không, em hỏi ước gì?"
Ôn Tự Niên đột nhiên xuất hiện phía sau.
Hắn nghiêng người chặn đường lui của tôi, cuối cùng cũng ra sự im lặng của mình năm đó:
"Ôn Như Tuế, ước mơ của vẫn luôn là..."
"Anh muốn cho em một mái nhà."
15.
Hóa ra ma quỷ cũng có cảm giác.
Tôi cảm thấy ngứa ngáy và đau đớn đến tê dại toàn thân.
Môi run run, tôi theo bản năng những lời dối trá chẳng đâu vào đâu:
"Bây giờ tôi sống trong một căn biệt thự rộng hai trăm tám mươi mét vuông ở Âm phủ..."
Ôn Tự Niên cúi đầu xoa xoa trán, khẽ cắt ngang lời tôi:
"Em căng thẳng cái gì?"
"Tôi căng thẳng cái gì?"
Ôn Tự Niên ngẩng mắt lên: "Vậy, một năm rồi... em vẫn còn thích ta sao?"
Hóa ra đây mới là câu hỏi hắn muốn hỏi đêm qua.
Cổ họng nóng ran, tôi liếc mắt đi chỗ khác:
"Người quỷ khác đường, tôi đã sớm..."
Đôi mắt Ôn Tự Niên dần dần ươn ướt:
"Tuế Tuế, đừng lừa gạt nữa."
Hắn cong môi, lại dùng ngón tay chạm nhẹ vào má tôi:
"Ước mơ của , không cần em chịu trách nhiệm. Đừng sợ không?"
Đồ ngốc Ôn Tự Niên, ai lại tỏ như chứ.
Tôi là người đã c.h.ế.t rồi, tôi sợ cái gì chứ?
"Ai muốn chịu trách nhiệm chứ, tôi..."
"Ôn Tự Niên?"
Đột nhiên có tiếng gọi vang lên phía sau, tôi dừng lại, ngạc nhiên quay đầu lại.
Đoạn Thành mặc vest chỉnh tề, chậm rãi bước về phía này.
Anh ta không thấy tôi, chỉ chào hỏi bóng lưng của Ôn Tự Niên:
"Lâu rồi không gặp."
Từ sau khi tôi c.h.ế.t, Ôn Tự Niên và Đoạn Thành đã không còn gặp mặt nhau nữa.
Tôi lo lắng Ôn Tự Niên, liền bắt gặp vẻ mặt tự giễu của hắn.
Hắn tôi chăm một cái, rồi mới chậm rãi quay người lại:
"Lâu rồi không gặp."
16.
"Tôi đến tìm dì Ôn."
Đoạn Thành giơ túi tài liệu trong tay lên, giải thích:
"Kết quả phiên tòa phúc thẩm vụ án của Tuế Tuế đã có rồi, giữ nguyên bản án sơ thẩm, tài xế tử hình."
Vụ án tông người ở phố thương mại một năm trước ảnh hưởng lớn đến xã hội, tài xế tai nạn bị kết án tử hình ở phiên tòa sơ thẩm lại kháng cáo, mãi đến hôm nay mới chính thức có kết luận cuối cùng.
Thủ phạm đã bị trừng thích đáng, tôi lại không vui nổi.
Ai có thể ngờ , lý do tài xế tai nạn chỉ đơn giản là "cãi nhau với nên ra đường trút giận".
Ôn Tự Niên cũng không vui, hắn im lặng một lát, trịnh trọng :
"Cảm ơn."
Vụ án này xã hội quan tâm, kết cục của tài xế đã định sẵn từ lâu.
Nhưng không ít thủ tục pháp lý ở phiên tòa sơ thẩm và phúc thẩm, đều là do Đoạn Thành tất bật lo liệu.
Thậm chí sau khi tôi c.h.ế.t, ta còn thay tôi trở thành cố vấn pháp luật công ích của trại trẻ mồ côi.
Anh ta là một luật sư cộng sự của một công ty luật hàng đầu, lẽ ra không có lý do gì phải tốn thời gian cho những việc nhỏ nhặt này.
"Tuế Tuế là của tôi, đây là việc tôi tự nguyện cho ấy."
Đoạn Thành mỉm , quan sát Ôn Tự Niên vài lần, do dự :
"Nghe dì Ôn , cậu vẫn chưa thể chấp nhận sự ra đi của Tuế Tuế?"
Ôn Tự Niên hỏi ngược lại không chút cảm :
"Cậu chấp nhận rất tốt?"
"Không chấp nhận thì có thể gì chứ."
Đoạn Thành thở dài, giọng điệu buồn bã:
"Người ta luôn phải bước tiếp, năm đó ấy không thích tôi, tôi cũng đã chấp nhận..."
Ôn Tự Niên sững sờ, lặp lại một lần nữa:
"Cô ấy không thích cậu?"
"Hình như cậu không biết?"
Sau khi ngạc nhiên, Đoạn Thành lộ ra vẻ thương :
"Một năm trước, tôi đã tỏ với Tuế Tuế..."
17.
Tôi không dám phản ứng của Ôn Tự Niên.
Ngay khi Đoạn Thành câu "Cô ấy không thích tôi", tôi đã bỏ chạy không ngoảnh đầu lại.
Tôi hoảng sợ chạy về nghĩa trang, cuộn tròn trước bia mộ ngẩn người.
Một năm trước, Đoạn Thành với tư cách là luật sư cộng sự, đã sớm biết tin tôi thăng chức.
Tối hôm đó tăng ca, ta mời tôi đi ăn, coi như là chúc mừng trước cho tôi.
Trên đường đi ăn nhà hàng phương Tây với ta, tôi nhận tin nhắn của Ôn Tự Niên:
"Về thì mua giúp một cái bánh sừng bò."
Hai năm trước Ôn Tự Niên đã chuyển đến ở cạnh nhà tôi, thỉnh thoảng tôi về muộn, hắn sẽ nhờ tôi tiện đường mua đồ ăn cho hắn.
Nhưng lúc đó đã chín giờ tối rồi, tôi nhíu mày trả lời:
"Anh vẫn chưa ăn cơm à?"
"Ừ."
Mấy hôm trước hắn vừa mới nhập viện vì bệnh dạ dày, lại còn ăn uống thất thường như .
Tôi với hắn là mình phải đi ăn cơm với Đoạn Thành, không về , bảo hắn tự gọi đồ ăn giao tận nơi đi.
Nói xong tôi liền hối hận, để Ôn Tự Niên biết tôi ở cùng Đoạn Thành, chắc chắn hắn sẽ ầm ĩ lên.
Nhưng tối hôm đó, sau một khoảng thời gian dài, Ôn Tự Niên mới trả lời một chữ: "Được."
Kết quả tôi lại không quen, cả bữa ăn đều không tập trung.
Thấy lạ vì sự khác thường của Ôn Tự Niên, lại lo lắng hắn không biết ăn cơm.
Cho đến khi nghe thấy giọng của Đoạn Thành: "Em đồng ý không?"
Tôi ngẩn người: "Cái gì?"
Ánh sáng le lói trong mắt Đoạn Thành dần dần tắt đi, ta vẫn mỉm , rất chân thành lặp lại một lần nữa:
"Tuế Tuế, thích em, em đồng ý không?"
"Đó là câu hỏi vừa rồi của , bây giờ đã biết câu trả lời của em rồi."
Tôi cuối cùng cũng hoàn hồn: "Em xin lỗi..."
"Em có quyền từ chối, không cần phải xin lỗi."
Tôi theo bản năng giải thích: "Em xin lỗi vì vừa rồi đã lơ đãng..."
"Vậy em có thích không?"
Im lặng một lát, tôi thẳng thắn :
"Thích chứ, đàn ưu tú như , lại đối xử tốt với em, sao em lại không thích ."
Đoạn Thành gia thế tốt, ngoại hình tốt, sự nghiệp thành công, nhân phẩm cũng không chê vào đâu .
Từ khi mới vào đại học năm nhất, tôi gần như đã coi ta là một nửa thần tượng, cũng luôn thẳng thắn thừa nhận mình thích ta.
Đoạn Thành lại lắc đầu, hỏi:
"Tình cảm em dành cho , và cảm em dành cho bè, có giống nhau không?"
Tôi nghiêm túc suy nghĩ, im lặng.
Đoạn Thành lại hỏi: "Còn với Ôn Tự Niên thì sao?"
Lần này tôi không cần suy nghĩ: "Đương nhiên là khác rồi, tôi và Ôn Tự Niên lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tôi với hắn gì có rung thích thích gì đâu..."
Đoạn Thành đột nhiên hỏi: "Lúc em lơ đãng vừa rồi, em đang nghĩ gì?"
Tôi liền không nên lời.
Bạn thấy sao?