11.
Tôi thoáng ngây người.
Nhanh chóng nhận ra, mẹ Ôn đang vẫy tay với Ôn Tự Niên.
Ôn Tự Niên liếc tôi một cái không để lộ dấu vết, rồi mới đáp lại đi vào trong.
Một đám nhóc con thấy người, lập tức vây quanh:
"Anh A Niên, về rồi à!"
"Anh A Niên, tuần trước em thi hạng nhất!"
"..."
Giữa những lời chào hỏi ríu rít, có một đứa trẻ hỏi:
"Chị Tuế Tuế vẫn chưa về sao?"
Đối mặt với những đứa em này, Ôn Tự Niên luôn đặc biệt dịu dàng.
Hắn trả lời từng đứa một, vừa phát quà vừa xoa đầu chúng:
"Là lỗi của , chị Tuế Tuế vẫn còn đang giận."
Lời dối của Ôn Tự Niên đã kéo dài một năm.
Những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi vẫn tưởng tôi giận nên không chịu về.
Đám trẻ đồng loạt im lặng một lát.
"Anh A Niên, sao vẫn chưa dỗ chị Tuế Tuế , chúng em đều rất nhớ chị ấy."
"Cô giáo tốt là để tha thứ, chị Tuế Tuế vẫn chưa tha thứ cho sao?"
Một cậu bé đỏ hoe mắt, lẩm bẩm một câu:
"Chị Tuế Tuế thật là keo kiệt."
Càng nhiều đứa trẻ đỏ mắt, chúng cùng nhau nghẹn ngào lên án:
"Chị Tuế Tuế thật là keo kiệt..."
Tôi mà thấy khó chịu trong lòng, ngồi xổm trước mặt chúng hết lần này đến lần khác:
"Xin lỗi, xin lỗi..."
Nhưng bọn trẻ không nghe thấy.
Thấy bọn trẻ sắp khóc, tôi quay đầu giận dữ trừng mắt Ôn Tự Niên:
"Ôn Tự Niên, mau dỗ chúng đi!"
Ôn Tự Niên khẽ :
"Đúng . Cô ấy rất keo kiệt."
"Vậy nên các em đừng khóc nữa, ấy sẽ càng giận hơn đấy."
"..."
Bảo hắn dỗ người ta, hắn lại đi dọa người ta.
Thấy bọn trẻ thật sự nín khóc, tôi cũng không so đo nữa.
Tôi đứng dậy, trong nháy mắt đột nhiên ý đến một luống hoa ở góc sân.
Khu vực đó ban đầu là bụi cây, bây giờ lại trồng đầy hoa cúc mùa thu.
Màu vàng, màu hồng đung đưa trong gió, nở rộ vô cùng xinh đẹp.
Phía trước luống hoa có một tấm biển nhỏ, trên đó là nét chữ non nớt của đứa trẻ nào đó không biết tên——
"Tặng chị Tuế Tuế tốt nhất trên thế giới."
Hóa ra, bọn trẻ, đều biết cả.
12.
Mẹ Ôn dẫn bọn trẻ về lớp học.
Ôn Tự Niên bị kéo đi trợ giảng tạm thời.
Tôi là một hồn ma rảnh rỗi, liền đi lang thang khắp nơi trong sân.
Đi ngang qua hành lang, liền thấy rất nhiều ảnh chụp chung của tôi và Ôn Tự Niên trên bảng vinh danh.
Có bức ảnh chụp chung khi chúng tôi cùng đỗ vào trường trung học trọng điểm, nhận học bổng.
Cũng có bức ảnh chụp chung khi cả hai chúng tôi tuyển thẳng vào Đại học Thanh Hoa năm lớp 12, lãnh đạo thành phố đặc biệt đến viên.
Còn nhớ hôm đó mẹ Ôn đến mức bật khóc, Ôn Tự Niên lại chẳng có biểu cảm gì.
Tôi sợ lãnh đạo có ý kiến với hắn, lúc chụp ảnh liền ghé sát tai hắn nhắc nhở:
"Ôn Tự Niên, lên nào."
Ôn Tự Niên khó hiểu tôi một cái, tôi lập tức hình trái tim đe dọa hắn:
"Trao cả trái tim cho rồi đấy, đại gia, một cái đi."
Trong ảnh liền lưu lại khuôn mặt nịnh nọt đáng ghét của tôi, và ánh mắt cùng nụ cưng chiều của Ôn Tự Niên.
... Còn có bức ảnh chụp chung khi chúng tôi tốt nghiệp đại học, do mẹ Ôn "lợi dụng chức quyền" dán lên.
Bên dưới bức ảnh đó, còn có lời chúc đầy khí thế mà tôi đã viết lúc bấy giờ——
"Chúc chúng ta tiền đồ rộng mở, tương lai tươi sáng."
Năm đó tôi vừa tốt nghiệp đã một công ty luật nổi tiếng tuyển dụng, còn là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc nổi tiếng của khoa Luật.
Sáng ngày tôi mất, thực ra tôi vừa nhận quyết định bổ nhiệm lên luật sư cấp cao.
...
Tiếng chuông tan học vang lên.
Tôi thong thả đi dạo trở về.
Vừa đến gần góc tường, tôi đột nhiên nghe thấy giọng của Ôn Tự Niên.
"Mẹ, mẹ đừng mất công giới thiệu đối tượng cho con nữa."
"Con là người theo chủ nghĩa độc thân, xem mắt cũng vô ích."
Mẹ Ôn thở dài bất lực:
"A Niên, mẹ con lớn lên từ nhỏ, mẹ biết con không phải người theo chủ nghĩa độc thân..."
Ôn Tự Niên cắt ngang lời bà, rất nhẹ nhàng rất kiên định:
"Vì người đó không phải là ấy, nên con là người theo chủ nghĩa độc thân."
Nói xong, Ôn Tự Niên nghiêng đầu sang.
Cách nhau mười mấy mét, cách biệt giữa sự sống và cái c.h.ế.t.
Trong thoáng chốc, tôi ngạc nhiên bốn mắt nhau với hắn.
Hắn thoải mái mỉm với tôi.
13.
Tôi ôm trái tim đang cố gắng từ cõi c.h.ế.t sống lại, quay đầu bỏ chạy.
Chạy thẳng đến bãi cỏ sau vườn, tôi mới chợt nhận ra——
Khoan đã, tôi lo lắng bất an cái gì chứ?
Ôn Tự Niên không phải lần đầu tiên những lời như .
Một năm trước, hắn tưởng tôi đi gặp đàn , giả vờ đau bụng nằm vật ra ghế sofa.
Lúc tôi đang tất bật chăm sóc hắn, điện thoại hiện lên một tin nhắn:
"Thưa Ôn, thời gian hoàn thành sớm nhất cho cặp nhẫn đôi đặt riêng cũng cần mười lăm ngày ạ."
Ôn Tự Niên thấy tin nhắn này.
Hắn lập tức ngồi dậy, vẻ mặt ngỡ ngàng:
"Em và Đoạn Thành ở bên nhau rồi?"
Tôi vừa định giải thích, bỗng nhiên nhận ra hắn lại giả bệnh.
Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần hắn muốn giữ tôi lại, đều dùng chiêu giả bệnh này.
Hắn lại đúng là bị đau dạ dày, tôi lần nào cũng mắc bẫy.
Hắn có miệng thì muốn giữ tôi lại sao không thẳng ra! Cứ phải lấy sức khỏe của mình ra con bài mặc cả như .
Tôi tức giận vô cùng: "Ôn Tự Niên, lại lừa tôi!"
Ôn Tự Niên chẳng quan tâm đến cơn giận của tôi, chỉ liên tục truy hỏi:
"Sao em lại mua nhẫn? Em muốn ở bên Đoạn Thành rồi?"
Đoạn Thành chính là đàn khoa Luật của tôi.
Tôi: "Sao lại lừa tôi? Giả bệnh rất vui sao?"
Ôn Tự Niên: "Hai người từ khi nào..."
"..."
Chúng tôi chuyện như vịt nghe sấm hồi lâu, tôi không chịu nổi nữa, đứng dậy: "Tôi ra ngoài đây."
Ôn Tự Niên im lặng.
Khoảnh khắc tôi quay người rời đi, hắn nắm lấy tay tôi.
"Nhất định phải là ta sao?"
Hắn ngẩng đầu tôi, ánh mắt ảm đạm lại lóe lên tia hy vọng.
Một lúc sau, hắn hỏi tôi:
"Ôn Như Tuế, em thấy thế nào?"
Bạn thấy sao?