07.
Ngoại trừ thời kỳ còn ẵm ngửa.
Từ nhỏ đến lớn, tôi chỉ thấy Ôn Tự Niên khóc một lần.
Năm đó năm tuổi, tôi một cặp vợ chồng giàu có nhận nuôi.
Trước khi rời khỏi trại trẻ mồ côi, tôi thành tâm hỏi Ôn Tự Niên:
"Ôn Tự Niên, sau khi tôi đi rồi sẽ không có ai tranh đồ chơi với nữa, có vui không?"
Tôi chưa nghe câu trả lời của hắn, đã bị bố mẹ nuôi đưa đi.
Kết quả chưa mấy ngày, tôi một mình chạy về trại trẻ mồ côi, liền thấy Ôn Tự Niên đang đứng đợi trước cửa.
Giữa mùa đông lạnh giá, hắn mặc một chiếc áo bông mỏng manh rách nát cuộn tròn trước cửa, cứng đầu ngẩng đầu chằm chằm về phía ngã tư đường.
Ánh mắt chạm nhau, tôi xấu hổ vô cùng, quay người định bỏ chạy.
"Ôn Như Tuế."
Ôn Tự Niên từ phía sau kéo tay tôi lại, xoay người tôi qua.
Hắn thấy khuôn mặt bầm tím của tôi, thấy vết thương chưa lành trên cổ tôi, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên đáng sợ vô cùng.
Tôi thấy mất mặt, quay đầu đi, chột dạ giải thích:
"Con trai nhà họ đánh tôi, tôi đánh trả, tôi không thua nó, tôi không đánh lại người lớn..."
"Ngốc c.h.ế.t đi ."
Ôn Tự Niên năm tuổi ôm tôi, giọng run rẩy:
"Ôn Như Tuế, em ngốc c.h.ế.t đi ."
Vòng tay hắn rất lạnh, nước mắt hắn rất nóng.
Từng giọt từng giọt rơi xuống cổ tôi.
Đó là lần duy nhất Ôn Tự Niên khóc.
Sau đó hắn ngày càng trưởng thành, từ nhỏ đã không thể hiện buồn vui ra ngoài.
Tôi đã quá quen với dáng vẻ điềm tĩnh như núi của hắn, đột nhiên lại thấy nước mắt của hắn.
Không rõ tại sao, tim tôi lại đau âm ỉ.
Tôi hối hận vì đã như , vừa định mở miệng.
Ôn Tự Niên đột ngột cong khóe môi.
"Ôn Như Tuế."
Đôi mắt hắn long lanh nước, dịu dàng đến lạ thường:
"Anh bị em dọa sợ rồi, em vui không?"
08.
Không vui.
Đồ ngốc Ôn Tự Niên, tôi chẳng vui chút nào.
Tôi khoa trương toe toét: "Ha. Tôi đương nhiên là vui..."
"Ôn Như Tuế."
Ôn Tự Niên khẽ một tiếng:
"Em có biết lúc em dối, tay phải sẽ vô thức nắm chặt lại không?"
Tôi theo bản năng giấu tay ra sau lưng.
"Anh chằm chằm tay tôi gì!"
Ôn Tự Niên ngửa đầu dựa vào ghế sofa, đưa mu bàn tay che mắt.
Hắn thở dài:
"Vẫn dễ bị lừa như ."
Tôi nhận ra hắn đang lừa tôi, tức giận phản bác:
"Vừa rồi chẳng phải cũng..."
Tôi vừa định hắn cũng bị tôi lừa, đến đây, tôi mới giật mình nhận ra——
Ôn Tự Niên vừa rồi là bị "dọa", chứ không phải bị "lừa".
Cổ họng nghẹn lại, trong miệng dâng lên một vị chua chát.
Tôi đột nhiên có rất nhiều lời muốn với hắn.
"Ôn..."
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang cảm của tôi.
Ôn Tự Niên tôi trước, thấy tôi không tiếp mới nghe máy.
"A Niên, ăn tối chưa con?"
Giọng của mẹ Ôn truyền qua điện thoại, tôi lặng lẽ lại gần Ôn Tự Niên.
"Chưa ạ, con ăn ngay đây."
Ôn Tự Niên đổi tay cầm điện thoại, để giọng gần tôi hơn.
"Dạ dày con không tốt, phải ăn cơm đúng giờ, gần đây nếu không có việc gì thì về nhà ăn cơm với mẹ nhé, không?"
Tôi nghiêng người đến trước mặt Ôn Tự Niên, vì quá sốt ruột mà ngã vào vòng tay hắn.
Ôn Tự Niên theo bản năng đưa tay ra, ôm lấy một khoảng không.
Tôi không để ý, bò dậy đối mặt với hắn, điên cuồng dùng khẩu hình ra hiệu:
"Về nhà."
"Được."
Ôn Tự Niên ngây người tôi, đáp lại mẹ Ôn qua điện thoại:
"Mai con về thăm mẹ."
Tôi thở phào nhẹ nhõm, vừa định lùi lại.
"Đừng đi."
Ôn Tự Niên đột nhiên lên tiếng, khiến tôi nín thở, cứng đờ tại chỗ.
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu.
Mẹ Ôn do dự lên tiếng: "A Niên, con vẫn bị ảo giác thấy Tuế Tuế, phải không?"
"Mẹ, con không sao."
Chỉ cách nhau gang tấc.
Trong mắt Ôn Tự Niên không có hình bóng của tôi, dường như trong mắt hắn chỉ có một mình tôi.
Tôi nghe rõ ràng hắn :
"Con chỉ là quá nhớ em ấy."
09.
Điện thoại đã cúp máy.
Tôi vẫn còn đang ngơ ngác.
Ngơ ngác hồi lâu, tôi những lời vô nghĩa:
"Ôn Tự Niên, tôi không phải ảo giác."
"Anh biết."
Ôn Tự Niên đưa tay lên, đầu ngón tay đặt hờ bên má tôi.
Dù không thể chạm vào, tư thế này cũng quá thân mật rồi.
"Ôn Như Tuế, một năm rồi..."
Ngập ngừng một chút, Ôn Tự Niên nhẹ giọng hỏi:
"Anh chưa từng đi tảo mộ cho em, em có giận không?"
Tôi luôn cảm thấy câu hắn vừa định hỏi không phải là câu này.
"Giận chứ, giận c.h.ế.t đi ."
Nhưng tôi vẫn thuận thế đứng dậy, giả vờ tức giận:
"Bia mộ bên cạnh ngày nào cũng có người tặng hoa, trước mộ tôi chỉ có một đống lá rụng, tôi tức lắm."
"Mỗi tuần đều cho người mang hoa đến cho em, em không nhận sao?"
Ôn Tự Niên chớp mắt: "Hơn nữa, mộ bên cạnh em không phải là trống sao?"
Tôi nghẹn họng: "Ồ. Vậy thì hoa nhiều là của ngôi mộ phía trước."
"Phía trước em không phải là một cây hạnh sao?"
"..."
"Không phải chưa từng đến sao, sao lại biết rõ như ?"
Ôn Tự Niên lại trở về dáng vẻ sắc sảo thường ngày, hắn hỏi ngược lại:
"Không phải em sống ở đó sao, sao lại không biết gì cả?"
"..."
Một luật sư trẻ ưu tú như tôi khi còn sống, mà lại thua Ôn Tự Niên trong một cuộc đấu khẩu.
Tôi nghiến răng, hít sâu một hơi, bỏ lại một câu:
"Ngày mai tự mình về trại trẻ mồ côi đi!"
10.
Tôi buông lời độc địa để Ôn Tự Niên tự mình về trại trẻ mồ côi.
Nhưng ngày hôm sau, tôi vẫn không nhịn mà đi cùng hắn về đó.
Một năm nay, tôi thường xuyên lén lút bay về trại trẻ.
Chỉ là mỗi lần thấy mái tóc bạc bên thái dương của mẹ Ôn, tôi liền vội vàng bỏ chạy, không dám ở lại lâu.
Lần này tôi cùng Ôn Tự Niên bước vào cổng trại trẻ mồ côi, bỗng dưng có cảm giác như trở về thời còn sống.
Lúc đó chúng tôi vừa tốt nghiệp đại học, năm đầu tiên đi .
Ôn Tự Niên tham gia một dự án trí tuệ nhân tạo quan trọng, tôi cũng vừa mới tự mình tiếp nhận một vụ án bạo lực học đường.
Tôi và Ôn Tự Niên gặp nhau, lớn lên, rồi lại từng rời đi nơi này.
Nhưng đêm giao thừa lúc mười một giờ, tôi và Ôn Tự Niên lại cờ gặp nhau ở cổng trại trẻ mồ côi.
Chúng tôi gần như đồng thanh : "Không phải /em đang bận sao?"
Trong khoảnh khắc nhau không nên lời, cổng lớn của trại trẻ mở ra từ bên trong.
Mẹ Ôn đứng ở cửa, mỉm chúng tôi:
"Mẹ biết các con sẽ về mà. Mau vào đi, mẹ để phần cơm cho các con rồi."
Đã tròn hai mươi lăm năm.
Tôi và Ôn Tự Niên gặp nhau, lớn lên, rồi lại từng rời đi nơi này.
Nhưng dù chúng tôi đi đến đâu, cuối cùng cũng sẽ quay về đây.
Nơi đây là cội nguồn của chúng tôi, là nơi khởi đầu của chúng tôi.
"Về rồi à."
Tỉnh táo lại, tôi thấy mẹ Ôn đang đứng trong sân.
Trên mặt bà nở nụ hiền từ, đang vẫy tay với tôi:
"Vào nhanh đi con, đứng ngây ra ngoài cửa gì?"
Bạn thấy sao?