Tuế Tuế Niên Niên – Chương 11

CHƯƠNG 11

11

Khi bước vào nhà kho, tôi đã ướt sũng.

Ôn Tri Hạ bị trói tay chân, nằm trên đất với gương mặt đầy vết bầm tím.

Chu Mộ cầm trong tay một con dao, lưỡi d.a.o rất gần cổ của Ôn Tri Hạ.

Anh ta dường như rất phấn khích, trong mắt lóe lên ánh méo mó kỳ lạ, “Niên Niên, nghe này, sẽ để ta xin lỗi em.”

“Nếu ta xin lỗi, em sẽ ở bên , không?”

Anh ta xé băng keo trên miệng Ôn Tri Hạ, dội một chậu nước lạnh lên mặt ấy, “Vừa nãy tôi đã dạy phải gì, bây giờ lặp lại một lần.”

Ôn Tri Hạ bị hành hạ đến mức ngây ngốc, ấy chằm chằm vào tôi một lúc lâu, rồi bắt đầu lớn.

“Là cậu sao? Cậu là Niên Niên?”

“Cậu nghĩ rằng Chu Mộ thực sự thích cậu sao? Đó là tôi lừa cậu đấy!”

Cô ấy có vẻ như đã phát điên, bắt đầu năng lộn xộn, “Nếu tôi không lừa cậu, thì sao cậu có thể ý đến ta? Làm sao Giang học trưởng có thể nghĩ rằng cậu đã có trai chứ.”

“Rõ ràng tôi giỏi hơn cậu, tại sao Giang học trưởng lại ý đến cậu?”

“Cậu có biết không, ngày Giang học trưởng tuyển thẳng, ấy đặc biệt đến lớp chúng ta. Tôi cứ nghĩ ấy đến tìm tôi, hóa ra lại là để hỏi thăm về cậu.”

“Không còn cách nào khác, tôi đành với ấy rằng cậu đã có trai.”

“Để chuyện này trở nên thực tế hơn, tôi chỉ còn cách nghiêm túc tác hợp cậu với Chu Mộ.”

“Chỉ có điều tên vô dụng này lại không thu hút cậu, còn dám bắt cóc tôi.”

Ôn Tri Hạ có thể chơi cùng đám du côn, bản thân ấy cũng là người có tính cách cực đoan và mạnh mẽ, lúc này ấy không hề sợ hãi dù đang bị Chu Mộ trói chặt.

“Rõ ràng chỉ là một kẻ bám đuôi mà tôi chẳng thèm đoái hoài, sao lại dám bắt tôi!”

Vậy ra, Ôn Tri Hạ đã cố khiến tôi nghĩ rằng Chu Mộ thích tôi vì ấy thích Giang Dịch Hằng và muốn Giang Dịch Hằng hiểu lầm rằng tôi đã có trai.

Chu Mộ thở hổn hển, “Tôi bảo xin lỗi, không phải về Giang Dịch Hằng!”

“Cậu là cái gì mà dám ra lệnh cho tôi!” Ôn Tri Hạ nhổ nước bọt vào mặt ta, “Cũng dám ra lệnh cho tôi à.”

Điều này khiến Chu Mộ hoàn toàn nổi giận.

Bây giờ Chu Mộ không còn là học sinh trung học bình thường, mà là Chu Mộ với ký ức từ kiếp trước, một kẻ cố chấp đến gần như điên loạn.

Anh ta bóp cổ Ôn Tri Hạ, “Tôi bảo phải xin lỗi Niên Niên!”

Ôn Tri Hạ bị bóp cổ đến mức tròng mắt lật lên, lúc này ấy bắt đầu hoảng sợ.

“Xin… xin… lỗi.”

Chu Mộ mới chịu buông tay, vui sướng bước về phía tôi,

“Niên Niên, em nghe thấy không? Cô ấy đã xin lỗi em rồi, em ở bên nhé?”

Tôi cúi đầu, giọng trầm lặng, “Chu Mộ, chẳng lẽ không có lỗi sao.”

“Anh đã nhiều lần dùng cách tự mình để tra tấn tôi, và tôi vì cứu mà gặp tai nạn trên đường về nhà.”

“Anh có biết rằng khi chiếc xe đ.â.m vào tôi, tôi không lo lắng cho bản thân, mà chỉ nghĩ rằng nếu lần này tôi không cứu thì phải sao.”

Sắc mặt Chu Mộ lập tức tái nhợt, “Niên Niên… là em cũng… nhớ tất cả rồi sao?”

Tôi tiếp tục :

“Chu Mộ, khi tôi nằm trên giường bệnh, đã liên tục với tôi rằng Ôn Tri Hạ nhiều như thế nào.”

“Chính đã tự tay đ.â.m tôi từng nhát, từng nhát một.”

“Cho đến khi tôi hoàn toàn tuyệt vọng, cho đến khi tôi c//hế//t đi với nỗi đau đớn và hối hận lớn lao.”

“Bây giờ, khi quay lại lần nữa, lại hành hạ từng là điều tuyệt vời nhất trong đời, rồi lại rằng tôi. Buồn lắm phải không, Chu Mộ?”

Cơ thể ta hoàn toàn suy sụp, quỳ rạp xuống đất, “Xin lỗi, xin lỗi Niên Niên…”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...