18
Chu Diễn , cuộc tranh luận đó, là khán giả, từ đầu tới cuối đều xem.
Anh và Nhâm Nguyên học cùng nhau từ trung học cơ sở đến trung học phổ thông đều, hai người là bè cùng nhau lớn lên từ nhỏ.
Chu Diễn không có hứng thú với hùng biện, Nhâm Nguyên thì lại thích. Chu Diễn đề nghị: “Tôi đi thám thính hình địch cho cậu, ghi chép lại thực lực của mấy đội khác.”
Lúc đó Chu Diễn gặp Thẩm Tuế. Anh dần chuyển từ xem mọi người hùng biện sang chỉ xem một mình Thẩm Tuế hùng biện. Chụp ảnh đứng trên sân khấu, xem ảnh bản thảo, nhận thưởng.
Sau đó Nhâm Nguyên hỏi : “Cậu ghi chép gì?”
Chu Diễn mới nhớ ra mình còn có nhiệm vụ này. Anh khoát tay áo: “Cũng không bằng cậu. Nhưng mà, có một rất lợi .”
Nói đến cái này, ho khan hai tiếng, “Tôi…”
Nhâm Nguyên : “Cậu thích ấy?”
Chu Diễn không lời nào. Anh nghĩ, sau khi trận đấu kết thúc sẽ đi hỏi cách thức liên lạc của .
Nhưng sau khi trận đấu kết thúc, gặp lại Thẩm Tuế, ở bên cạnh Nhâm Nguyên.
Kết thúc trao giải, Nhâm Nguyên kéo cổ tay Thẩm Tuế đến.
“Đây là người hùng biện siêu cấp lợi !” Thẩm Nguyên kích , hiếm khi vui vẻ.
Thẩm Nguyên kéo Chu Diễn qua một bên: “Tôi quyết định, tôi muốn theo đuổi ấy.”
Nói xong, rộ lên.
Thấy Chu Diễn không lời nào, vẻ mặt lạnh lùng, Nhâm Nguyên tiến lại vỗ vỗ vai : “Sao , không phải cậu cũng có một mình thích, không cần điện thoại của ấy sao?”
19
Lúc này tôi mới nhớ ra.
Hình như lúc học trung học, tôi có thấy bên cạnh Nhâm Nguyên có một người . Nhưng chúng tôi không gặp nhau nhiều.
Mỗi lần tôi tham dự buổi họp mặt của cũ, hình như đều không có ở đó.
Ấn tượng của tôi đối với thật sự quá mơ hồ.
Người này lại là Chu Diễn sao?
Tôi nhẹ nhàng : “Cho tới bây giờ chưa từng với tôi.”
“Đúng , Nhâm Nguyên là của tôi, tôi sao có thể nhắc tới?” Chu Diễn cúi đầu, tôi, cẩn thận hỏi: “Thẩm Tuế, em sẽ trách tôi sao, trách tôi lừa em?”
Trên đường về, tôi muốn nổi giận. Tại sao lại bịa ra một lời dối vụng về như . Nhưng lời của Chu Diễn, lại khiến tôi không biết nên đáp lại như thế nào.
Chu Diễn thu lại từng tấm ảnh, đặt lại vào sổ kỷ yếu: “Thẩm Tuế, thật ra tôi luôn không tự tin.” Anh nhếch khóe miệng: “Bởi vì tôi luôn tới quá muộn, sau khi cuộc thi hùng biện kết thúc, tôi có nghĩ, nếu như là tôi tìm em xin số điện thoại trước, có phải tất cả sẽ khác không? Nhưng lúc này đây tôi không muốn do dự nữa. Coi như cho tôi một cơ hội bù đắp cho việc đến muộn thời trung học.”
Anh cố nắm tay tôi.
Tôi từng nghĩ, nếu Nhâm Nguyên rời đi, tôi có thể bắt đầu lại đoạn cảm thứ hai không?
Cuộc sống không phải là một vòng tròn chết. Có lẽ , hãy cho mình một cơ hội.
Tôi đặt tay vào tay Chu Diễn: “Ừ, thử xem sao.”
Ngoại truyện – Nhâm Nguyên
Nhâm Nguyên và cha lại cãi nhau một trận.
Nhâm Dược : “Con đừng tưởng rằng cha chưa từng điều tra của con, đương gì gì đó cũng , kết hôn nhất định phải do cha chọn cho con!”
Anh đã hết sức có khả năng thỏa mãn các loại cầu của cha. Chỉ muốn đổi lấy một chút tự chủ trong chuyện này. Như thể nó vẫn còn khó khăn.
Buổi tối Nhâm Tố lên núi đua xe, rạng sáng mới về. Lúc đó đang vẽ tranh ở nhà.
Hắn đẩy cửa phòng ra, gọi : “Anh, nghe và cha cãi nhau?”
Đôi khi Nhâm Nguyên rất ngưỡng mộ người em trai này. Từ nhỏ đã phản nghịch, tính cách khó thuần, cha mẹ cũng không trông cậy rằng hắn có thể đến công ty đảm nhiệm chức vụ gì. Nhưng lại cưng chiều hắn rất nhiều.
Mẹ sẽ : “Không muốn đi thì không đi , dù sao trong nhà cũng có trai con, con thích gì thì !”
Nhâm Tố đi tới, đứng ở phía sau, thoáng qua: “Bức tranh này vẽ ai, một bóng lưng, chẳng lẽ chính là thích sao?”
Nhâm Nguyên lấy vải vẽ che lại, liếc hắn một cái: “Còn nhiều chuyện cần em quan tâm hơn đấy.”
“Ai, à, xem vì một người phụ nữ mà cãi nhau với cha, đáng giá sao?” Nhâm Tố lắc lắc ngón trỏ, thâm trầm : “Anh đường đường là người thừa kế Nhâm thị, muốn bao nhiêu phụ nữ mà không có, vậy mà lại treo cổ ở trên một thân cây, em đau lòng thay cho đấy!”
Nhâm Nguyên cảm thấy buồn : “Em thì biết cái gì?”
Nhâm Tố tự thề: “Dù sao em cũng sẽ không thích ai, em nguyện không ngừng đương.”
Nhâm Nguyên vỗ vỗ vai hắn: “Ồ, sau này chờ gặp em mang về nhà.”
Nhâm Nguyên đã thỏa thuận với cha mình rồi. Anh sẽ đến Mỹ để bàn chuyện ăn. Chuyện ăn này rất nhiều đối thủ cạnh tranh quan tâm, đã đàm phán vài năm, nếu như có thể lấy , ít nhất mấy năm tới có thể cho Nhâm thị ngồi vững vàng.
Nhâm Dược : “Nếu cconậu thật sự có bản lĩnh như , cha sẽ mặc kệ con.”
Trước khi lên máy bay, gọi điện thoại cho Thẩm Tuế. Giọng uể oải, như vừa mới tỉnh.
Nhâm Nguyên sẽ đi một tháng, liên miên cằn nhằn dặn dò rất nhiều chuyện. Nhâm Nguyên : “Anh lo lắng nhất chính là em, cả em trai nữa, sợ nó lại ra họa.”
Thẩm Tuế vừa nghe vừa : “Được, nếu em trai phiền toái gì, ở bên đó không về , em sẽ lén giúp xử lý.”
Mặt mày Nhâm Nguyên dịu xuống. Anh đồng hồ. Đến giờ lên máy bay rồi.
(–END–)
Bạn thấy sao?