Tuế Tuế Niệm Niệm – Chương 2

2

4  

Lúc tôi đi ra ngoài, bên ngoài đầy người vây xem náo nhiệt. Có người trêu chọc Nhâm Tố: “Anh Nhâm, hôm nay hết độc thân rồi, đúng không?”

Nhâm Tố không tiếp lời, hắn tôi, giọng có chút chua xót: “Thẩm Tuế, tôi không ngờ em thật sự sẽ…”

Cho đến khi thấy tôi ngồi xổm trước sô pha, chậm rãi lấy bức tranh giấu trong n.g.ự.c ra, cẩn thận đặt xuống. Hắn ngây ngẩn cả người, hỏi: “Đây không phải là bức chân dung sườn xám của trai tôi sao, em lấy cái này ra gì?”

Có người thuận thế tiếp một câu: “Là con trai trưởng nhà họ Nhâm đã qua đời vì tai nạn máy bay sao? Nghe ta vốn sẽ tiếp nhận sản nghiệp, sao lại còn vẽ tranh?”

“Cậu chưa biết rồi, ta còn có một thân phận khác, là một họa sĩ trẻ. Nghe bức tranh mặc sườn xám này là ta vẽ mối đầu nhau bảy năm của mình, cũng là bức tranh cuối cùng trong cuộc đời ta.”

Nhâm Tố cứng đờ cả người, hắn tôi chằm chằm: “Thẩm Tuế, em rõ đi, em biết ấy sao?”

Tôi nhẹ nhàng vuốt ve khung tranh, giống như vuốt ve gò má Nhâm Nguyên, chậm rãi : “Nhậm Tố, ba năm trước tôi có liên lạc với , muốn dùng tiền mua bức tranh này, ít nhất ba mươi triệu. Khi đó tôi không có tiền, bây giờ tôi đã tiết kiệm đủ rồi, vụ ăn này, còn có thể không?”

Nhâm Tố ngẩn ra. Tôi biết hắn đã nhớ ra. Bức tranh này, là Nhâm Nguyên vẽ cho tôi, một bóng lưng ngồi trong ruộng hoa hướng dương.

Ba năm trước, Nhâm Nguyên đại diện công ty đi Mỹ đàm phán một vụ ăn, máy bay gặp phải giông bão, rơi xuống Thái Bình Dương. Trở về chỉ có t.h.i t.h.ể của . Quyền thừa kế bức tranh thuộc về cha , Tổng giám đốc Nhâm Dược.

Lúc đó toàn bộ tài sản của tôi chỉ có ba triệu, muốn mua bức tranh này.

Vào thời điểm đó, Nhâm Tố đã nắm quyền điều hành Thẩm thị. Hắn thông qua bên thứ ba trả lời tôi: “Bổn thiếu gia không thiếu tiền, chịu ra giá ba mươi triệu thì chuyện.”

5

Có tiếng thì thầm: “Cái gì, nhân nhỏ của Nhậm Tố căn bản không thích hắn sao?”

“Câm miệng!” Nhâm Tố đột nhiên quát.

Hắn tôi, ánh mắt hung ác lại chuyên : “Cho nên Thẩm Tuế, vốn dĩ mấy năm nay, em đều đang giỡn tôi, đúng không?”

Tôi lùi lại một bước, không gì.

Nhâm Tố nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, hắn thở ra một hơi thật mạnh, như là đang thuyết phục bản thân hạ quyết tâm: “Tôi thừa nhận lần này tôi thua, Thẩm Tuế, em cũng không thắng.”

Hắn lại khôi phục bộ dáng cà lơ phất phơ: “Dù sao thì em cũng chỉ là một món đồ chơi của tôi, hơn nữa còn là một món đồ chơi không đáng giá trong rất nhiều món đồ chơi. Tôi muốn ném thì ném, muốn đổi thì đổi.”

Nói xong, hắn liền ôm lấy Bạch Chỉ, ngôi sao lưu lượng đứng bên cạnh vừa mới nhạo tôi.

Bạch Chỉ hoảng hốt hét lên, đánh vào n.g.ự.c hắn.

“Ngại quá Thẩm tiểu thư, bức tranh này tôi không bán.”

Tôi hiểu ý hắn, không chỉ không bán bức tranh. Sau này hắn cũng không muốn dính dáng đến tôi nữa. Có ai nguyện ý bị coi là thế thân chứ?

Bạch Chỉ trốn trong lòng Nhâm Tố, khiêu khích tôi một cái, lên tiếng: “Đứng ở chỗ này gì, còn không đi sao?”

Tôi trả lời “ừ”, gật đầu.

Lúc tôi xoay người rời đi, phát hiện bên ngoài trời đổ mưa to. Tôi thở dài, không biết có thể bắt xe hay không.

Sau lưng truyền đến tiếng rầm rầm, thứ gì đó bị đạp nát.

“Thẩm Tuế,” Nhâm Tố đè giọng gọi tôi lại: “Em nhớ kỹ cho tôi, hôm nay em đi, sau này cũng đừng trở lại.”

Tôi đẩy cửa ra, khoác áo khoác lên đầu, xông vào trong màn mưa.

6

Sau khi Thẩm Tuế rời đi, Nhâm Tố đẩy Bạch Chỉ ra. Trong lòng hắn đột nhiên dâng lên sự sợ hãi không rõ. Có thể nào Thẩm Tuế cứ như thật sự ra đi không bao giờ trở lại hay không?

Bên ngoài trời đang mưa rất to, Nhâm Tố bực bội đi đến trước cửa sổ sát đất, muốn xem hiện tại như thế nào. Hắn nghĩ, không mang theo ô, nơi này là khu nhà giàu ở vùng ngoại ô, xe taxi không vào . Thẩm Tuế phải đi như thế nào?

Cô nhất định phải trở về. Chỉ cần cúi đầu chịu thua, không phải là hắn không thể tha thứ cho . Dù sao ở cùng hắn vài năm. Mấy năm nay, hắn không tin hoàn toàn giả vờ.

Bạch Chỉ kéo kéo cổ tay Nhâm Tố: “Anh Nhâm, đừng đứng đó, bên ngoài gió lớn, cẩn thận bị cảm lạnh.”

“Ai bảo đuổi Thẩm Tuế đi?” Hắn quát lớn: “Tôi còn chưa lên tiếng, cho rằng mình là ai? Cô đã thích tự đưa ra ý kiến như , sau này tài nguyên nhà họ Nhâm cũng đừng nghĩ đến nữa.”

Sắc mặt Bạch Chỉ thoáng chốc trở nên trắng bệch: “Nhâm tổng…”

Nhậm Tố đã không muốn nghe ta gì nữa. Hắn quay đầu ra ngoài cửa sổ. Nhưng Thẩm Tuế lại không thấy.

Một chiếc Bentley màu bạc phóng nhanh ra ngoài. Đó là xe của Chu Diễn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...