TUẾ TUẾ NIỆM NIỆM [FULL]
Tác giả: 天格
Nguồn: Zhihu
Raw: Deĩng
Edit: Nhân Trí
Người ta tôi ở bên Nhâm Tố bốn năm, hắn rất nhiều.
Biệt thự bị cháy, hắn : “Nếu Thẩm Tuế dám đi cứu lửa, tôi sẽ cho ấy một danh phận.”
Hắn không ngờ, tôi thật sự xông vào.
Trong nháy mắt đó, ánh mắt hắn hiện lên vẻ hoảng hốt hiếm thấy.
Sau đó tôi xuống khỏi gác mái với bụi than đầy quần áo, trong n.g.ự.c ôm một bức tranh. Đó là tác phẩm cuối cùng của trai Nhâm Tố, Nhâm Nguyên.
Nhâm Nguên từng , nếu như không ở bên cạnh tôi, thì hãy để cho tác phẩm của , thay thế đến bên cạnh tôi.
1
Sinh nhật của Thái tử gia Nhâm Tố, không ít nhân vật nổi tiếng trong giới đã đến. Trong đó có Bạch Chỉ, minh tinh lưu lượng mới nổi gần đây không ít tài nguyên của nhà họ Nhâm, thế cực thịnh. Cô ta khinh thường tôi: “Đây là ai, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua?”
Đúng , tôi chẳng qua là một thư ký hành chính của tập đoàn Nhâm thị, không phù hợp với vòng xã giao này. Nếu như không phải dựa vào Nhâm Tố, tôi sẽ không có cơ hội thấy những vị tai to mặt lớn trong giới kinh doanh này.
Nhâm Tố : “Chỉ là đồ chơi thôi.”
Tôi không phản đối.
Thời gian ba năm, hắn không chỉ không thừa nhận tôi là hắn, ngay cả cái danh nhân cũng keo kiệt không cho.
Hắn : “Thẩm Tuế là như , cho dù tôi đối xử với ta như thế nào, ta vĩnh viễn không có khả năng rời khỏi tôi.”
Có người lạnh lùng ngắt lời hắn: “Nói chuyện khác đi.”, là tổng giám đốc tập đoàn bất sản lớn nhất Bắc Thành, Chu Diễn.
Nghe đã đi Mỹ thời đại học, cho đến gần đây mới về nước. Là người hành sự quyết đoán, tác phong tàn nhẫn, tài nguyên, tay chân và sản nghiệp, so với Nhâm thị cũng không thua kém.
Trong ấn tượng của tôi, chúng tôi cũng chưa từng chuyện với nhau. Tôi không biết tại sao lại lên tiếng thay tôi.
2
Nhâm Tố đột nhiên bị chặn họng một câu, sắc mặt lập tức lạnh xuống. Hắn liếc mắt Chu Diễn: “Ồ, Chu tổng đây là đang bênh vực Thẩm Tuế sao?”
Tất cả mọi người cảm thấy không khí có chút không ổn. Một số người bắt đầu . Đột nhiên, không biết từ nơi nào truyền đến mùi khét. Ngay sau đó là giọng của quản gia: “Dây điện trên gác mái bị chập mạch, cháy rồi, tôi đã gọi điện cho phòng cháy chữa cháy, không nghiêm trọng lắm, không sao!”
Mọi người nhao nhao ngẩng đầu lên lầu. Quả nhiên có khói từ nơi đó bốc lên. Có bịt mũi, oán giận : “Khi nào thì có thể xử lý xong? Khét muốn chết!”
Nhâm Tố Chu Diễn, lại tôi, không hiểu sao lại mở miệng: “Không phải muốn cứu lửa sao? Nếu Thẩm Tuế dám xông lên cứu lửa, hôm nay tôi sẽ thừa nhận ấy là tôi.”
Giọng Nhâm Tố gần như vừa mới thoát ra, tôi lập tức xông lên.
“Gác mái, gác mái…” Phía sau vang lên một trận vang.
“Làm cái gì thế? Vì một danh phận, thậm chí ngay cả mạng của mình cũng không cần, ha ha ha.”
“Mấy người không hiểu à, vừa rồi quản gia không phải đã là lửa không lớn, còn nữa, chúng ta nhiều người như , còn có thể để ta bị thiêu c.h.ế.t sao?”
“Xem ra Thẩm Tuế này cũng có tâm cơ. Nhưng mà hành vi này, cũng quá là mất mặt.”
Trong từng tiếng trêu tức, tôi tự nhiên không quan tâm tới Nhâm Tố.
Thần sắc của hắn trong khoảnh khắc đó trở nên hoảng hốt luống cuống, vươn tay, như muốn bắt lấy cổ tay của tôi, lại bỏ lỡ.
3
Tôi dùng sức đá văng cửa gác mái.
Ở bên Nhâm Tố đã nhiều năm, tôi đã biết thói quen của gia đình họ. Một số tác phẩm nghệ thuật ít có giá trị đặt trên gác mái trên tầng cao nhất, kể cả đó là tác phẩm cuối cùng của trai hắn khi còn sống.
Trong nháy mắt, tôi thấy bức tranh. Bóng lưng một mặc sườn xám, ngồi trong ruộng hoa hướng dương, bên cạnh một đống tranh sơn dầu thoạt có vẻ rẻ tiền khác, trông rất bắt mắt.
Cũng may ngọn lửa không lớn, không cháy đến nơi này.
Tôi bước tới, cầm lấy bức tranh, phủi bụi trên khung hình.
Ngoài cửa truyền đến giọng của Chu Diễn: “Đây là lấy mạng người ra giỡn sao?”
Sau đó là tiếng ồn ào ầm ĩ. Có người nhỏ giọng khuyên nhủ:
“Anh Nhâm biết rõ.”
“Chu tổng, chúng ta xem náo nhiệt là …”
Tôi thản nhiên . Tôi không quan tâm người ta gì miễn là bức tranh còn nguyên vẹn.
Nhưng ngay khi tôi muốn xoay người rời đi, đèn chùm trên trần nhà lắc lắc, rơi xuống, đập mạnh vào cánh tay tôi, cắt một vết thương rất dài.
Tôi nhịn đau, cắn răng chậm rãi di chuyển ra ngoài.
Bạn thấy sao?