“Ngươi dám sỉ nhục đồng môn, không coi ai ra gì, cậy thế mà lộng hành…”
Ta ôm bàn tay đau nhức, tức tối quay lại giảng đường thu dọn đồ đạc, vừa khéo gặp ngay Tống Kỳ An đang chuẩn bị rời đi.
Người này thì như gió mát trăng thanh, thanh cao cốt cách, không ngờ lại gian trá như thế!
Đã nhận bạc của ta, còn cố để tiên sinh nhận ra nét chữ!
Ta cầm lấy thước trúc trên bàn, bước đến trước mặt hắn.
“Tống công tử, hành vi đêm qua của ngươi e rằng có chút tiểu nhân rồi đó?”
Hắn lạnh lùng liếc ta một cái, đưa tay ra : “Tùy công tử nếu thấy Tống mỗ chướng mắt, muốn báo thù thì cứ việc, cần gì phải viện cớ!”
Ta thấy hắn đâu có chướng mắt gì đâu, mà ta cũng chẳng viện cớ, rõ ràng là hắn gài bẫy ta còn gì!
“Làm việc nhận bạc, công bằng sòng phẳng, nếu ngươi không muốn thì hoàn toàn có thể từ chối!”
“Ngươi sai khiến hai tên vô lại xông vào nhà ta, ép ta mô phỏng nét chữ suốt một đêm, đó gọi là sòng phẳng sao?”
“Đừng có giả ngây! Ta sai khiến lúc nào…”
Không đúng, chẳng lẽ là… huynh đệ kia? Không đến mức đó chứ?
Nhưng ánh mắt uất ức của Tống Kỳ An trông thật chẳng giống đang dối, lại thêm phản ứng trước đó của hắn…
Thôi rồi, coi như ta sai.
Ai bảo ta trúng hắn cơ chứ?
Cãi nữa, thể nào cũng bị mắng là ỷ thế hiếp người.
Ta ném thước trúc đi, lập tức móc bạc ra, vừa vừa : “Xin lỗi, hiểu lầm thôi, ta đền gấp đôi, Tống công tử đại nhân không chấp tiểu nhân…”
“Không cần.”
Tống Kỳ An lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm ngoái đầu lại mà bỏ đi.
Xem ra lần này chọc giận hắn thật rồi.
Nhưng vừa ra khỏi thư viện, ta đã nghe thấy mấy lời khó nghe.
4
“Thỏ con đi muộn thế này là cố ý tránh mặt bọn ta sao?”
“Còn mặc nguyên bộ y phục dính mực kìa! Chắc cả ngày bộ tịch trong thư viện, không đón khách, đến nổi chẳng có tiền mua nổi bộ y phục mới!”
“Chi bằng ngoan ngoãn chút, thuận theo thiếu gia nhà họ Trương bọn ta, từ trong ra ngoài đều đổi bộ mới, còn tặng thêm cái yếm hoa mẫu đơn đỏ thắm!”
Tống Kỳ An dường như đã quen với những lời lẽ này, chỉ siết chặt tay áo, lạnh giọng quát: “Tránh ra!”
“Ra vẻ thanh cao cái gì chứ! Hài tử của kỹ nữ, không thỏ con, còn mơ trạng nguyên à?”
“Cũng trách mẫu thân hắn chết sớm, không dạy hắn cách…”
“Con chó hoang nào đang sủa loạn thế hả?!”
Ta xắn tay áo, sải bước đi tới.
“Không bằng để gia dạy cho ngươi thế nào là người!”
Tên cầm đầu – Trương Thăng – cợt bẩn thỉu: “Hóa ra là có nhân rồi! Bảo sao ra muộn thế, chắc trong thư viện đã cùng nhau lăn giường một lượt rồi nhỉ…”
“Nói năng bậy bạ!”
Tống Kỳ An bên cạnh không nén giận, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Vị huynh đài này vừa mới ăn phân hay sao mà nặng mùi quá ?”
“Mẹ kiếp, ngươi muốn chết à!”
Trương Thăng ra hiệu, mấy kẻ phía sau lập tức định lao tới.
Ta rút đại cây bút lông trong rương sách của Tống Kỳ An, bẻ đôi.
Một nửa xoay nhẹ trong tay, như mũi tên xé gió mà lướt qua sát tai kẻ vừa xông lên, để lại một vệt máu mảnh.
Hắn còn chưa kịp hoàn hồn, nửa còn lại đã ghì thẳng vào cổ Trương Thăng.
Ta rút lệnh bài của phủ Thân vương ra, khẽ lắc.
“Hôm nay gia rõ ở đây: từ nay về sau, Tống Kỳ An là huynh đệ của ta! Hắn do Tùy Thanh ta che chở!”
“Lại để ta biết tên chó nào dám phun phân đầy miệng, bẩn thỉu vô lại, gia đây sẽ nhổ lưỡi, móc mắt nó!”
“Cút!”
Đợi mấy tên đó chạy đi rồi, Tống Kỳ An mới như tỉnh lại, đôi mắt trong suốt ngập ngừng ta, khẽ khom người : “Đa tạ.”
Kể từ hôm đó, Tống Kỳ An như đổi tính.
Chấp nhận tất cả những gì ta “bồi thường”, từ bỏ vẻ lạnh nhạt thường ngày, bắt đầu mỉm với ta, nốt ruồi nhỏ nơi môi cũng theo nụ mà nhè nhẹ cong lên.
Hôm ấy, ta không nhịn , môi chàng có muỗi đậu, liền khẽ chạm một cái.
Chàng đỏ mặt, chẳng những không giận mà còn chủ ôm lấy tập vở của ta, không lấy bạc, cam đoan sẽ không “gài bẫy” nữa.
Nghĩ lại những lời bọn Trương Thăng , nhớ lại cảnh trong hí khúc – hùng cứu mỹ nhân, vừa gặp đã , ta bỗng thấy mọi chuyện dường như đi sai hướng mất rồi…
Từ đó, hễ tiên sinh ta chép cái gì, Tống Kỳ An đều không từ chối.
Trong rương sách còn chuẩn bị sẵn thuốc giảm đau tiêu sưng, xoa lên lòng bàn tay, mát rượi.
Nhưng kiểu người như ta, không học không hành, ngủ gật là chuyện thường.
Có lúc thấy tay chàng run lên vì mệt, ta cũng thấy áy náy.
Thế mà chàng chỉ khẽ lắc đầu, mỉm :
“Không sao.”
Nhìn nụ sâu lắng đó, ta cảm thấy bản thân gạt chàng như , quả là tội lỗi nặng nề.
Thế , mỗi lần ngồi cạnh Tống Kỳ An, ta vẫn không kiềm lòng mà thêm vài lần, thậm chí còn nghĩ – giá mà ta thật sự là nam nhân thì hay biết mấy.
Như thế có thể thật lòng “huynh đệ” với chàng, cùng ngủ một giường kiểu đó…
Nhưng chuyện đời là do người quyết.
Biết đâu Tống Kỳ An cảm thấy ta đủ bản lĩnh, cho dù là nữ tử cũng chấp nhận thì sao?
Cho đến khi trận đấu sút cầu giữa học viện Lộc Lập và Quốc Tử Giám xuất hiện một người…
5
Thất công chúa – Tần Dao.
Nha đầu ngang ngược cứ hễ gặp ta trong cung là phải đánh một trận!
Lúc nhỏ tranh bánh ngọt, sau đó tranh ngọc bội, tranh bình hoa, tranh trang sức, tranh y phục, tranh cả đao kiếm…
Nay ta đã ít khi vào cung, mà nó lại mò ra khỏi cung để tranh người với ta?!
Trên sân sút cầu, bao nhiêu công tử thế gia văn võ song toàn, nàng ta không ai, lại chỉ chăm chăm ngắm Tống Kỳ An đang ngồi ngoài sân đọc sách.
Ta mới sơ suất một chút mà nàng ta đã định kéo tay chàng, ta sao có thể nhịn nổi?
Ta ném trái cầu lăn lóc, lao tới.
“Làm gì đấy, buông tay ra!”
“Thấy Tống công tử phong tư nhã nhặn, bản công chúa vừa đã lòng.”
Tần Dao chống nạnh ta trong bộ y phục nam trang, cố ý lớn tiếng chọc ghẹo: “Sao nào, vị công tử đây cũng để mắt tới Tống công tử à?”
Người trong sân nghe liền vây lại, bắt đầu bàn tán.
Nhẹ thì bảo ta và Tống Kỳ An thâm nghĩa trọng.
Nặng thì đến chuyện long dương chi hảo, đoạn tụ chi phích…
Sự đến nước này, ta cũng không thể giả bộ nữa, đối diện ánh mắt Tống Kỳ An, ta gật đầu: “Đúng, ta để mắt tới chàng!”
Tiếng xôn xao lan khắp sân đấu.
Ta chợt giật phắt mũ xuống.
“Ta – Hoài An quận chúa Tần Tuế Tuế – thích Tống Kỳ An, đã xác định hắn là quận mã tương lai của ta rồi! Mong Thất công chúa… đừng khó nữa!”
Tần Dao có lẽ không ngờ ta lại dám thẳng thắn đến thế, môi đỏ khẽ nhếch: “Tần Tuế Tuế, ngươi còn biết xấu hổ không? Còn xác định quận mã? Tống công tử đã đồng ý chưa? Đã có tam thư lục lễ chưa? Đã định thân hay có thánh chỉ ban hôn gì chưa?”
“Ngươi!”
Ta nghẹn lời, chỉ còn cách xắn tay áo, dùng chiêu cũ.
“Không phục thì đánh một trận!”
Thị vệ lập tức chen vào ngăn cản.
Thế ngay khi Tần Dao rút dao găm bên hông đâm về phía ta, bóng người áo vải kia đột ngột chắn trước mặt ta.
Ta lập tức kéo Tống Kỳ An lùi về phía sau.
“Ngươi điên rồi à?!”
Ta và Tần Dao đồng thanh quát lớn.
“Nàng ta ra tay không quan tâm nặng nhẹ, nguy hiểm biết bao!”
Ta nổi giận quát.
Bạn thấy sao?