Tuế Tuế Chức Nguyệt – Chương 3

7

"Ngươi rốt cuộc là ai?"

Ta đưa tay sờ lấy con dao ngắn giắt ở thắt lưng, nghiêm giọng hỏi.

Thấy ta cảnh giác như , người nam nhân khẽ mím đôi môi mỏng thành một đường thẳng, không còn cầm nhánh cây nhỏ nữa, mà rụt rè nắm lấy tay ta, viết vào lòng bàn tay một chữ.

— Bán.

Bán?

Ta bình tĩnh lại một chút:

"Ngươi... là tiểu quan bị Yến Oanh Quán bán ra?"

Ta đưa ra suy đoán.

Ngón tay thon dài đặt trên cổ tay ta khẽ co lại, ánh mắt của tiểu câm nhân lặng lẽ cúi xuống, ánh trở nên u tối, sau một hồi lâu mới gật đầu.

Ta đoán rằng hắn nghĩ ta khinh thường xuất thân thấp kém của hắn.

Vì thế ta nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay hắn, im lặng một lúc, không hỏi thêm nữa.

Thực ra, trong đầu ta đã tưởng tượng ra một câu chuyện đầy kịch tính.

Kinh thành lắm quý phụ, mà quả phụ lại càng nhiều.

Tiểu câm nhân này e rằng là một tiểu quan nổi danh ở Yến Oanh Quán, từ Giang Nam bị bán lên kinh thành, để mua vui cho một quả phụ nào đó.

Kết quả là khi gần đến kinh thành, chuyện bại lộ, gia nhân của quả phụ sát thủ đến đánh hắn trọng thương rồi vứt bỏ nơi ngoại thành.

Nghĩ đến đây, ta không khỏi cảm thấy thương xót, ánh mắt dịu dàng hắn:

"Thật đáng thương."

"Vừa hay ta cũng muốn đi Giang Nam, sẽ đưa ngươi theo một đoạn đường."

Tiểu câm thoáng ngẩn người.

Sau đó, hắn chăm ta, chậm rãi nở một nụ , rồi viết vào lòng bàn tay: "Được."

Khi cúi đầu, hàng lông mi dài và mềm của hắn khẽ rung rinh, thỉnh thoảng tuyết rơi đậu lên, nhẹ nhàng chớp một cái, rồi lại rơi xuống.

Cảnh tượng này khiến ta bỗng dưng muốn gọi hắn một tiếng, rồi lại ngập ngừng.

Hắn mình tên là Vô Danh.

Ta liền bảo: "Từ hôm nay, ngươi sẽ gọi là A Vô."

Vô Danh, A Vô, ô u.

Như tiếng kêu của cún con.

Cũng khá hợp đấy chứ.

8

Ta băng bó đơn giản cho A Vô, rồi thúc ngựa vào thành ngay trong đêm, đưa hắn đến y quán tốt nhất để chữa trị.

Đường sá khó khăn, A Vô mất quá nhiều máu, đại phu nếu đưa đến muộn chút nữa thì chắc phải lo chuyện tang lễ rồi.

Nghe xong, sắc mặt ta tối sầm lại.

Ngược lại, A Vô nằm trên giường bệnh lại đến an ủi ta.

Hắn xoa nhẹ chân mày đang nhíu chặt của ta, rồi viết vào lòng bàn tay: "Không sợ, tên hèn thì dễ sống."

Ta: "..."

Thì ra ngươi đã nhận ra cái tên này là tiếng chó kêu rồi à.

Có lẽ nhờ cái tên "hèn mọn" đó bảo hộ, vài ngày sau, những vết thương khắp người A Vô đã khỏi hơn phân nửa.

Khi bắt mạch, đại phu tặc lưỡi khen ngợi: "Bị thương nặng như mà hồi phục nhanh thế này, lão phu đây mới thấy lần đầu. Công tử thân thể khỏe mạnh, chắc chắn là người luyện võ rồi?"

A Vô không , đại phu liền về phía ta.

Ta đỡ trán, cảm thấy khó , ấp úng: "Ừm, cũng có thể coi là , hắn thường ngày cũng luyện chút công phu."

Ai bảo công phu trên giường không tính là công phu chứ?

Khi A Vô hoàn toàn khỏi hẳn, ta đi chợ mua một cỗ xe ngựa.

Con ngựa của ta tuy mạnh mẽ, chở hai người vẫn là quá sức.

Đêm trước khi khởi hành, ta và A Vô chuyển hành lý lên xe. Một cuộn tranh từ trong bọc lăn ra, lăn đến bên chân A Vô.

Hắn nhặt lên mở ra, dùng ánh mắt hỏi ta đây là gì.

Ta liếc , im lặng.

Thì ra là bức tranh Thái tử cay mắt kia, hung ác đến mức treo ở đầu giường cũng có thể trừ tà.

Ta chán ghét ném đi: "Đừng nữa, thứ xui xẻo xấu xí này là Thái tử đương triều."

9

Lời vừa dứt, ta liền thấy sắc mặt của A Vô thoáng chốc cứng lại.

"Sao ?" Ta nghĩ hắn cho rằng ta dối. "Không tin à?"

A Vô lại ngoan ngoãn cúi đầu: "Không dám, Thái tử đâu phải người như ta có thể tùy tiện bàn luận."

Ta nhạt: "Có gì mà không ? Ai cũng từ trong bụng mẹ mà sinh ra, hai mắt một mũi, cớ sao lại phải chia ra ba bảy loại?"

"Thái tử có đứng trước mặt ta, lấy dao kề cổ ta, ta cũng phải , hắn chỉ là một gã xấu xí đầy mụn mà thôi!"

Lời hùng hồn, táo bạo và phản nghịch.

A Vô lại mỉm .

Khi hắn , trong cổ họng phát ra một tiếng kêu nhẹ nhàng, mềm mại như tiếng của loài vật nhỏ. Đôi mày cong cong, nổi bật thêm vẻ đáng của nốt chu sa lạnh lùng trên trán.

Ta đến ngẩn ngơ, buột miệng : "A Vô, ta thật, ngươi hấp dẫn hơn Thái tử nhiều."

A Vô chớp chớp mắt.

Ta như kẻ xấu xa trêu một nữ tử lương thiện, nâng cằm hắn lên, than thở: "Nếu phải chọn giữa ngươi và Thái tử, ta chắc chắn sẽ chọn ngươi."

"Nhưng bản nương không muốn lấy phu quân, nếu ngươi muốn cưới ta, thì rể của ta đi."

Ánh nến chập chờn, đôi mắt trong sáng của A Vô dường như tối lại một chút. Bàn tay hắn viết vào lòng bàn tay ta với lực mạnh hơn: "Thật chứ?"

"Thật."

Ta chỉ nghĩ là đang giỡn với tiểu câm, quyến rũ.

Không ngờ rằng sáng hôm sau, khi ta ngồi trên xe ngựa chỉnh lại dây cương, mắt cá chân bỗng thấy lạnh buốt.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...