Lần này mẫu thân tròn mắt: “Bản lĩnh kiếm tiền thế sao dễ dạy người khác? Con không thấy mấy người biết dệt vải đều giấu giấu diếm diếm, sợ người học mất à? Ta xin mãi họ cũng chẳng chịu dạy Tiểu Hòa.”
Tẩu tẩu : “Đó là vì trước đây người thu vải của họ có hạn. Nhưng mà đơn hàng của chúng ta sẽ tăng mãi. Mẫu thân tính xem, dù mỗi bộ trả ba mươi lăm văn tiền may và mười lăm văn tiền thêu, tháng này chúng ta kiếm bao nhiêu?”
Ta giờ tẩu tẩu rèn, đầu óc lập tức tính ngay. Bình thường tự một bộ kiếm một trăm mười ba văn, trả năm mươi văn còn lại năm mươi ba văn. Hai trăm bộ là mười lạng bạc. Nếu chỉ mẫu tử ta thì dù tay phế cũng chẳng kiếm nổi, huống chi sau này đơn hàng còn có thể tăng.
Hóa ra đây mới là giá trị thật của hoa văn tẩu tẩu, thảo nào tiệm vải chịu trả bốn lạng bạc, đúng là gian thương!
cẻm ơn đã các iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Tẩu tẩu vẫn chưa thấy đủ, tiếp: “Quan trọng hơn, mẫu thân, chọn ai giúp là mẫu thân quyết định. Mẫu thân nghĩ xem, lúc ấy mẫu thân oai phong thế nào?”
Mẫu thân nghe xong thì mắt sáng rực, vứt luôn bộ quần áo đang may, hớn hở chạy ra ngoài.
Xong việc với mẫu thân, tẩu tẩu quay sang ta: “Muội cũng đừng đứng ngây ra, có thân nào thì dẫn về, chúng ta dạy họ thêu hoa.”
10
Sau một ngày mẫu thân tuyên truyền, cả làng xôn xao. Người ta cứ lấp ló ngoài sân nhà ta, nhiều nhà trước kia ít qua lại cũng đến nịnh nọt. Một tháng vài trăm văn, gần bằng nam nhân đi công khổ cực rồi!
Mẫu thân mừng lắm, ngày nào cũng ngẩng cao đầu ra ngoài, nhanh chóng chọn hai mươi thẩm thân thiết. Ta cũng dẫn mười người về.
Nhà ta ngày nào cũng rộn ràng như hội, ngay cả ca ca ta cũng gác sách vở ra giúp tính toán sổ sách. Lần này tẩu tẩu không cản, nàng bảo dân sinh là thầy tốt nhất của kẻ sĩ, đây là lợi thế lớn cho ca ca sau này quan.
Mệt rồi, ca ca ta còn lén xoa vai cho tẩu tẩu. Các thẩm ở sau trộm, hỏi mẫu thân: “Hứa gia tẩu tử, Đại Lang thương tức phụ thế, bà ghen tị không?”
Mẫu thân biết họ trêu bèn hét gọi phụ thân ra xoa vai cho mình, miệng : “Ghen gì, chẳng phải ta có lão già này à? Ai thương vợ người nấy, thèm thì về tìm lão Lý nhà bà đi!”
Cuối cùng họ chẳng sao, ngược lại ca ca ta với tẩu tẩu đỏ mặt.
Trong làng vẫn có lời xì xào, cũng từ mấy người cũ, bảo bận rộn thế lỡ chẳng đồng nào, rằng sao một tân nương trẻ có bản lĩnh ăn lớn với tiệm trong huyện.
Nhưng mà khi tiền hàng về, phát tiền xong, những lời ấy biến mất. Các thẩm may nhanh một tháng mười lăm bộ, chậm cũng tám bộ. Bạn ta thêu hoa chưa quen, hai ngày một bộ, quen rồi một ngày một bộ chẳng khó.
Một người phụ nữ chỉ may vá mà mỗi tháng kiếm tiền gần nửa mẫu ruộng, những nhà không gọi đỏ mắt, trứng gà mang đến nhà ta như không cần tiền, chỉ mong mẫu thân mời họ. Phụ thân mẫu thân ra ngoài, ai cũng nịnh nọt, thậm chí có người gọi ta là “tiểu thư”.
Ta sợ quá chạy mất mẫu thân thì thích lắm, vung tay nhận hết, vì tháng này đơn hàng lại tăng gấp đôi.
Cuối cùng, mấy người từng mỉa mai tẩu tẩu cũng bị người nhà mắng mỏ, đến xin lỗi. Nhưng mà mẫu thân chẳng dễ chuyện với họ, nhất quyết không nhận, bảo họ phẩm chất không tốt.
[ – .]
Tẩu tẩu bảo ta khuyên mẫu thân ta không muốn: “Lúc ấy họ khó nghe thế, sao chúng ta còn cho họ kiếm tiền?”
Tẩu tẩu bảo mấy người đó phần lớn nhà nghèo khó, khi no khi không, người ta hay muốn trút giận cũng chẳng có sức học đạo lý.
Nàng nghiêm túc với ta: “Không dạy mà là bất công. Họ sai, chúng ta cho họ một cơ hội, dùng hành của mình dạy họ đúng sai. Nếu họ tái phạm thì lúc ấy đuổi họ đi cũng chưa muộn.”
“Tiểu Hòa, khi cần dứt khoát thì dứt khoát, khi cần cảm thông thì cảm thông. Đó mới là ý nghĩa lớn nhất của việc đọc sách hiểu lý.”
Ta bỗng nhớ đến câu “Đạt tắc kiêm thiện thiên hạ”* trong sách, nghĩ tẩu tẩu chắc là một người “đạt” rất giỏi.
*Câu đầy đủ có nghĩa là “Khi nghèo khó thì lo cho mỗi bản thân mình, khi hiển đạt thì phúc cho thiên hạ” của Mạnh Tử.
Nhưng đúng như nàng dạy, khi cần dứt khoát, nàng cũng dứt khoát vô cùng.
11
Xưởng may nhà ta ngày càng phát triển, tẩu tẩu còn mua khung cửi, mời thợ dệt giỏi dạy mọi người dệt vải. Chất vải tốt lên, giá quần áo cũng tăng thành hai trăm mười văn một bộ.
Sau khi thu hồi vốn mở rộng, tẩu tẩu đặt ra chế độ cổ phần toàn bộ quy trình tăng lương, cứ ba tháng lại tăng giá đơn hàng dựa trên số lượng đơn hàng, vào mùa vụ còn chia ca nghỉ cho mọi người, nàng bảo đất là gốc của nông dân, không thể bỏ.
Nhưng dù thế, vẫn có người không biết đủ. Hai thợ thêu lén đến xưởng khác, còn ăn cắp hoa văn nàng dạy.
Mấy xưởng ấy đều mọc lên bắt chước sau khi nhà ta ăn phát đạt.
Mẫu thân lo hỏi phải sao, tẩu tẩu chỉ lạnh lùng, về phòng vẽ ngay một lô hoa văn mới.
Nàng bảo những người đó chẳng hiểu giá trị thật của xưởng là gì: là kinh nghiệm mười mấy năm xem quần áo đẹp, là thẩm mỹ từ vô số tranh vẽ nàng từng thấy và là khả năng quản lý nàng thấm từ nhỏ. Những thứ ấy, ai cắp ?
Nàng riêng với ta những lời này, luôn tận tâm dạy ta cách có bản lĩnh như nàng.
Quả nhiên, chẳng bao lâu, các xưởng kia tan rã gần hết, hiếm ai trụ lâu. Còn tẩu tẩu thì đàm phán nhiều khách hàng lớn hơn từ thành tỉnh, tuyển người dần khắp cả vùng.
Lần này, dù gia đình hai thợ thêu kia khóc lóc thế nào thì tẩu tẩu cũng không mềm lòng nữa.
12
Đường bán càng rộng, tiền càng nhiều. Dù sau này tẩu tẩu nhường lợi cho dân làng, mỗi bộ quần áo lời mỏng số lượng lớn, tiền nhà ta vượt ngoài tưởng tượng của phụ thân mẫu thân, đến mức họ hơi hoang mang.
Tẩu tẩu tính toán vài ngày, vung tay lấy hơn nửa tiền tiết kiệm xây đường, cầu, còn nhờ Điền đồng sinh đứng ra xây trường học. Trẻ con trong vùng, bất kể nam nữ đều học miễn phí năm năm. Ai có năng khiếu thì nàng còn giúp đưa lên huyện, thậm chí phủ.
Bạn thấy sao?