4
Nhi tử sắp cưới tức phụ thật, phụ thân mẫu thân không kìm uống thêm hai chén. Còn ta thì vì lời tẩu tẩu chiều nay sẽ dạy ta đọc sách, trong lòng cứ thấp thỏm. Mẫu thân gõ đầu ta: “Con bé này cứ lo nghĩ lung tung. Con không cần học nhiều, chỉ cần học một phần mười của tẩu tẩu con thôi sau này lấy chồng cũng đủ mẹ chồng không dám coi thường con.”
Ta lí nhí: “Nhưng trước đây mẫu thân chẳng bảo giấy mực đắt, kêu con tránh xa chỗ ca ca học đó sao?”
Mẫu thân không gì, hồi lâu mới thở dài: “Là mẫu thân vô dụng, chẳng biết nhà tử tế dạy nữ nhi thế nào, lỡ con. Haizz, nhà mình nghèo dù sao ca ca con cũng đọc sách, đúng là khác. Tức phụ này mua không lỗ.”
Ta ôm tâm sự về phòng, không ngờ ca ca ta đã đứng đợi trước cửa.
Từ khi ca ca đi công rồi chăm chỉ học hành, chúng ta đã lâu không chuyện tâm . Mẫu thân bảo không phiền ca ca mà không hiểu sao, ta cũng càng ngày càng ngại đến gần hắn.
“Tiểu Hòa có biết quyển sách đầu tiên của ca ca từ đâu ra không?”
Ca ca xoa đầu ta, nhẹ nhàng hỏi.
Ta tò mò hắn rồi nghe một câu chuyện đẹp đẽ.
Ca ca kể, lúc ấy mẫu thân bệnh, hắn theo Trương thúc vào thành kiếm tiền, nhận vào phủ Lâm đại nhân sửa nhà. Nội viện họ không vào nên hắn sửa ở thư phòng bên ngoài.
Vì tay hắn khéo, lúc các công tử đọc sách, hắn phân đến gần đó sửa cửa sổ. Ngày qua ngày nghe tiếng đọc sách vang vang, hắn nhận ra mình dần thuộc lòng.
Thuộc rồi, hắn muốn hiểu những lời ấy nghĩa gì. Thế là tay hắn chậm lại, cứ kiễng tai nghe tiên sinh trong thư phòng giảng bài.
Lâu dần, quản đốc phát hiện, mắng hắn té tát: “Nhìn lại mình là cái thá gì mà đòi học đọc sách? Đi tiểu soi gương xem mày có xứng không?
“Đúng là đồ nhà quê, vào nhà sang trong thành tưởng mình cũng là người, muốn mơ thì c.h.ế.t xa ra, đừng liên lụy tao!”
Ca ca cứ lặp lại từng câu đó, ta biết hắn chưa bao giờ quên. Thế bao năm nay, hắn chưa từng kể với phụ thân mẫu thân một lời.
Ta xót xa nắm tay ca ca, tức giận : “Người đó xấu xa thật, đúng khinh người quá đáng! Sau này ca ca đỗ tú tài, nhất định phải cố ý đi qua cửa nhà hắn ta, cho hắn ta tức chết!”
cẻm ơn đã các iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Ca ca ta lắc đầu: “Hắn ta không tốt ta cũng sai vì đã chậm tiến độ công việc. Ta không trách ta. Nếu không có hắn ta, Vân Nương sẽ không cờ đi ngang nghe thấy, sẽ không tặng ta một quyển sách, cũng không với ta những đạo lý ấy.”
“Nàng ấy sách thánh hiền viết ra là để người đọc. Người đời, chỉ cần có lòng ham học, đều có thể đọc. Nàng ấy còn bảo dù ta công vẫn khao khát học thức, chẳng biết hơn bao nhiêu kẻ tầm thường. Vì thế nàng ấy tặng ta một quyển sách, mong ta trân trọng tài năng của mình.”
[ – .]
Mắt ca ca càng càng sáng như đang nhớ lại điều đẹp đẽ nhất đời: “Đó là lần đầu tiên có người với ta, ta không hèn kém. Cũng là lần đầu tiên, ta thẳng vào khát vọng của mình, không muốn sống qua ngày nữa. Chính nàng ấy đã tạo nên ta hôm nay.”
“Vì thế, Tiểu Hòa à, muội đừng tự ti. Chỉ cần muội muốn đọc sách thì cứ đọc. Tẩu tẩu muội cũng là nữ nhi mà đọc còn giỏi hơn ta.”
Trong giọng hơi của ca ca, ta ngây ra gật đầu. Trong lòng ta thầm nghĩ, tẩu tẩu đỉnh thật, không ngờ nàng ấy lại ngộ ra đạo lý như thế.
Nhưng một tẩu tẩu lợi thật sự chỉ nha hoàn mà có sao?
Ta mơ hồ cảm thấy đây là một câu hỏi rất quan trọng nên không kìm thốt lên: “Tẩu tẩu, nàng ấy thật sự chỉ là một nha hoàn thôi sao?”
Ca ca ta rõ ràng không ngờ ta sẽ hỏi , hắn im lặng hồi lâu mới : “Ta biết ngay Tiểu Hòa nhà mình là bé thông minh mà.”
Dù thế hắn vẫn không trả lời rõ ràng, chỉ ta đầy ý tứ: “Trước đây ta chăm chỉ học hành là để sớm cho muội, phụ thân và mẫu thân sống tốt, nhất là muội. Ta luôn muốn nhanh chóng đỗ cử nhân để dạy muội vài năm, có vốn liếng tìm cho muội một tấm chồng tốt. Nhưng từ nay, ta sẽ cố gắng hơn nữa, vì ngoài chúng ta, ta còn muốn che chở cho một người khó bảo vệ hơn.”
“Tiểu Hòa ngoan, muội giúp ta không?”
5
Ta biết mình nên với phụ thân mẫu thân tẩu tẩu tốt quá, cứ lần lữa mãi rồi đến ngày cưới của họ.
Nhà đông vui lắm, các thẩm tử thấy tân nương tử đều vây quanh mẫu thân, xuýt xoa khen mẫu thân có phúc, cưới con dâu xinh đẹp thế.
Vì cái phúc ấy, ta nuốt lời định vào bụng, cẩn thận ở bên tẩu tẩu hơn. Nữ nhi nhà quan mà, không biết nàng ấy có thấy cuộc sống thôn quê này khổ sở quá không.
Nhưng tẩu tẩu không thế. Nàng ấy cố gắng thích nghi với đời nhà nông, sáng sớm cho gà ăn, dọn vườn rau, học mẫu thân nấu ăn. Đến mùa vụ, nàng ấy còn thử xuống ruộng cùng chúng ta.
Tuy nhiên, cơ thể nàng ấy khác xa chúng ta. Nàng ấy mặc áo vải thô mẫu thân chuẩn bị là nổi mẩn đỏ. Làm việc nhà thì tay chỉ chai đi chút đồng, tay chân nàng ấy phồng rộp, rách toạc chảy máu, mà sợ. Cuối cùng, nàng ấy còn sốt cao một trận dữ dội.
Những người ngoài trước kia từng xuýt xoa giờ dần đổi giọng, mỉa mai nhà ta cưới phải tức phụ gia chi tử. Có kẻ lắm mồm còn xúi mẫu thân trước mặt:
“Mẫu thân Hứa Lang à, không phải ta đâu, con dâu bà quý giá quá. Cầm cuốc chưa hai ngày đã lăn ra, còn tốn tiền mua thuốc. Cũng may nhà bà dư tiền nuôi nổi.”
“Đúng thế, con bé nhà ta kể, da thịt mịn màng thế, mặc áo quê mình còn nổi mẩn cơ.”
“Ôi chao, các người biết gì. Lang ca nhi là người đọc sách, phải cưới tiểu thư thế chứ!”
Bạn thấy sao?