Tục Lệ Phụ Nữ [...] – Chương 7

Chương 7

8

Tống Gia Bảo lập tức phát điên, vung nắm lao vào đánh gã đàn ông kia.

Cuối cùng, sau khi đánh gã chạy mất dép, ta mới hộc tốc trở về nhà để chất vấn Kỷ Như Phi.

Ban đầu, Kỷ Như Phi còn ngoan cố, không chịu thừa nhận bất cứ điều gì.

Cho đến khi Tống Gia Bảo bắt đầu lục lọi khắp nhà,
Cuối cùng tìm hộp thuốc mifepristone trống rỗng trong phòng chứa đồ.

Lúc ấy, ta mới chịu cúi đầu nhận tội, lập tức quỳ sụp xuống trước mặt Tống Gia Bảo, vừa khóc vừa cầu xin:

“Chồng ơi… phải tin em! Là hắn ép em đi!”

“Hắn đe dọa em, nếu em không đến, hắn sẽ tìm tới …”

“Bốp! Bốp!” — Hai cái tát như trời giáng vang dội vào mặt Kỷ Như Phi.

“Nhưng mà… đứa con đó thật sự là của ! Em không dám lừa đâu!”
Kỷ Như Phi ôm mặt, cố chấp không chịu thừa nhận đứa bé là của gã đàn ông kia.

Tống Gia Bảo gào lên đầy phẫn nộ:

“Em có biết không, chuyện em sảy thai khiến bị ám ảnh tâm lý nặng nề không?!”

“Bảo sao đêm tân hôn em lại cuồng nhiệt đến thế!”

“Tất cả… chẳng lẽ đều nằm trong kế hoạch của em? Em cố ý để áy náy, tự trách bản thân?!”

Anh ta Kỷ Như Phi đang cúi đầu lặp đi lặp lại câu “Xin lỗi…”, tức đến mức gần như phát điên.

Hận không thể chết ta ngay lập tức cho hả giận.

Nhưng dù đã đập sạch mọi thứ có thể đập trong nhà, ta vẫn không nguôi giận.

Nghĩ đến việc Kỷ Như Phi bám riết lấy suốt ba ngày,
Chỉ để đổ vấy chuyện sảy thai lên đầu ta,
Khiến sống trong ám ảnh, dằn vặt suốt nửa tháng trời,
Thậm chí rất có thể sau này… mất hoàn toàn khả năng sinh lý.

Tống Gia Bảo giận đến mức lao vào bếp, định lấy dao chém chết ta cho rồi.

Thấy ta tìm đồ, Kỷ Như Phi sợ hãi tột độ, vừa lết vừa bò chạy về phòng ngủ.

Chồng tôi quay sang tôi, thở dài một tiếng:

“Nhưng dù sao thì… cũng không thể mất bình tĩnh quá. Nếu ta ta, sẽ phải đi tù đấy.”

Tống Gia Bảo trừng mắt chồng tôi, ánh mắt sắc như dao, giọng trầm đầy sát khí:

“Tôi quên mất, hai người là chị và rể của con tiện nhân này!”

“Hai người đến đây là để khuyên tôi tha thứ cho nó đúng không? Mơ đi!”

Càng , ta càng kích , dứt khoát đứng bật dậy:

“Bảo nó ra đây! Bây giờ theo tôi tới cục dân chính!”

“Tôi muốn ly hôn!”

Tôi lặng lẽ lùi thêm vài bước về phía góc tường, trong lòng có chút hối hận.

Biết thế đã chẳng đến tận nơi xem kịch gì, lỡ bị vạ lây thì rách việc.

Chi bằng để chồng tôi đem theo điện thoại, livestream một trận cho tôi xem còn hơn.

Cửa phòng ngủ khe khẽ mở ra,
Lúc Kỷ Như Phi bước ra, suýt nữa tôi giật bắn cả người.

Có lẽ vì khóc quá nhiều, tóc tai ta rối bù, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Cả người tiều tụy đến đáng sợ, trông như thể sắp chết đến nơi.

Vừa ra khỏi phòng, ta đã quỳ sụp xuống bên cạnh Tống Gia Bảo, như một con chó lang thang đang cầu xin lòng thương .

Cô ta co rút người, quỳ rạp bên chân Tống Gia Bảo.

“Chồng ơi, em sai rồi, đừng ly hôn với em mà…”
“Em đảm bảo sẽ không bao giờ có lần sau nữa… có không…”

Tống Gia Bảo tràn đầy chán ghét, đá cho ta một cú.

“Cưới cái gì mà cưới! Ly hôn là chắc chắn!”

Nói xong liền quay người đi vào phòng ngủ, bắt đầu thu dọn hành lý cho ta.

Đồ đạc trong phòng bị ta ném loảng xoảng, phát ra tiếng dữ dội.

Kỷ Như Phi quay sang tôi và chồng, nước mắt nước mũi tèm lem:

“Chị ơi, rể à, hai người giúp em khuyên Gia Bảo đi!”

“Mới cưới xong đã bị đòi ly hôn, còn bị hàng xóm nhạo… em biết sống sao đây!”

Tiếng khóc lóc của ta đầy ai oán và tuyệt vọng, dáng vẻ tiều tụy ấy thoáng chốc khiến tôi cảm thấy mềm lòng.

Tôi bắt đầu do dự — hay là thôi bỏ qua đi, dù sao kiếp này ta cũng không tôi thành công.

Nhưng chưa kịp mở miệng, Kỷ Như Phi thấy tôi vẫn im lặng, đột nhiên lật mặt chửi ầm lên:

“Không đúng! Mọi chuyện ra nông nỗi này… đều là do chị ra!”

“Nếu hôm đó chị đến dự đám cưới, thì có lẽ tất cả đã không xảy ra!”

9

“Nếu hôm đó chị chịu đến dự đám cưới, thì em đâu cần phải dốc sức quấn lấy Tống Gia Bảo đến thế!”
“Em cũng sẽ không bị xuất huyết nghiêm trọng mà phải đi cấp cứu!”

Đến đây thì thôi rồi — chút lòng trắc ẩn cuối cùng trong tôi lập tức bị dập tắt sạch sẽ.

Người như ta, không xứng đáng tôi tha thứ!

“Em họ, em đang cái gì ?”

“Chuyện em sảy thai thì liên quan gì đến chị?”
“Chẳng lẽ là chị ép em mang thai với người khác chắc?”

Tôi giả vờ tỏ ra bị tổn thương, lùi vài bước, né tránh bàn tay ta đang cố với tới níu lấy chân tôi.

Chồng tôi lập tức đứng chắn trước mặt tôi, tức giận trừng mắt Kỷ Như Phi:

“Cô đúng là cái thứ tiện mà Tống Gia Bảo đấy!”
“Sắp cưới đến nơi còn đi dây dưa với đàn ông khác!”

“May mà tôi là rể , chứ nếu là của Gia Bảo, tôi đã đánh cho mấy cái rồi!”

“Giờ còn dám đổ vấy lên đầu chị à? Cô tự xem lại mình xem có xứng không!”

Chồng tôi đâu có lòng thương như tôi, nhất là khi Kỷ Như Phi đã mở miệng chửi tôi,
Anh ấy lập tức không nhịn nữa.

“Tôi sao lại không xứng? Nếu hôm đó chị ta đến dự đám cưới…”
“Tôi có thể đổ chuyện sảy thai lên đầu chị ta.”

“Thì tất cả những chuyện rắc rối sau này cũng chẳng xảy ra!”
“Bây giờ thì hay rồi, Tống Gia Bảo cũng đòi ly hôn với tôi rồi!”

“Ai bảo ta là chị tôi, lại còn đang mang thai nữa chứ!”

Kỷ Như Phi gào lên như xé họng, giọng đầy phẫn nộ lại như thể đang nắm lẽ phải trong tay, hét về phía tôi và chồng tôi.

Quả nhiên, ta thật sự xem tất cả sự tốt bụng của tôi là điều hiển nhiên!

“Kỷ Như Phi, tôi tự hỏi mình đã đối xử với em như thế nào, có bao giờ đòi hỏi em phải đáp lại gì không?”

Tôi giơ tay chỉ thẳng vào ta, cánh tay run rẩy vì tức giận.

Tôi thật sự muốn gào lên, muốn vạch trần tất cả tội lỗi kiếp trước mà ta đã ra.

Tôi muốn chửi mắng, muốn lao tới tát ta vài cái — tôi đang mang thai.

Không đáng. Cô ta rồi sẽ nhận lại báo ứng mà mình đáng gánh.
Không cần phải phí lời tranh cãi ở đây.

“Trong mắt em, chị chỉ là một con rối để em tùy tiện đem ra thế thân hứng đạn sao?”

“Em… thật khiến chị quá thất vọng!”

Tôi nghẹn ngào xong câu đó, rồi nắm lấy tay chồng, quay người rời đi không ngoảnh lại.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...