Túc Duyên Bồ Đề – Chương 1

Ngày ta ch cũng là ngày đại hỷ vị hôn phu của ta.

Trong một ngôi miếu đổ nát ở vùng ngoại ô, ta nằm trên đệm hương bồ, khóc trước bức tượng Quan Âm đã phủ đầy bụi bặm.

Cuộc đời này của tín nữ, chưa bao giờ điều gì hổ thẹn với trời đất, sao đến cuối cùng lại rơi vào cảnh bị chúng xa lánh thế này?

Quan Thế Âm im lặng, ta với ánh mắt từ bi.

Ngoài cửa vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, là ai mà cả người mang theo hơi lạnh, đi về phía ta kìa.

Hai mắt ta đã không còn nữa, ta cố sức trông về phía hắn, khàn giọng cầu xin:

"Dù người là ai, xin người hãy nhặt xác thay ta. Kiếp sau ta nhất định sẽ báo đáp."

Hắn run rẩy ôm ta vào lòng, một giọt nước mắt nóng hổi rơi trên mi tâm ta.

Đó là một đêm tuyết đầu mùa, trời rất lạnh.

Tiểu tôn nữ Trung Dũng hầu coi như trân bảo đã chếc ở một vùng ngoại ô hoang vu khi vừa tròn mười sáu tuổi.

* tôn nữ: cháu

1

Năm sáu tuổi, ta theo tổ mẫu đi lễ Phật.

Khi đó ta tuổi còn nhỏ, mới vào cửa Phật, không hề tôn kính.

Nhìn tượng Phật vàng to lớn trước mặt, không quỳ không bái mà lại nghiêng đầu nở nụ , giống như cố nhân trở về.

Lão trụ trì ta một lúc lâu, kiếp trước ta là một ngọn nến nhỏ trước tượng Phật.

Trần duyên ngắn ngủi, Phật duyên sâu nặng, thanh quý vô cùng.

Khi đó ta quá mức khờ dại, không hiểu một lời này lại ẩn giấu đau khổ đến vô tận.

Sinh ly, tử biệt, sống dưới toà quan âm, ch trong miếu đổ nát.

Tính ra, mười mấy năm chỉ như một giấc mộng, từng việc từng việc, cuối cùng như ứng với lời tiên tri kia.

Trần duyên ngắn ngủi, Phật duyên sâu nặng.

Chỉ có hai chữ “thanh quý”, lão trụ trì đã tính sai.

Một nương chết trong bùn lầy dơ bẩn, thanh quý ở đâu?

Mà khi ta mở mắt ra lần nữa.

Không thấy gió tuyết bên người, không thấy Quan Âm.

Thời gian quay về mùa xuân năm ta mười bốn tuổi.

Trung dũng hầu phủ lừng lẫy cường thịnh, thanh mai trúc mã thâm xứng đôi.

Chỉ có một nốt ruồi đỏ nơi mi tâm, giống như nhắc nhở ta về đêm gió tuyết trong ngôi miếu đổ nát.

Ta đã đồng ý với người kia là “kiếp sau”, Đức Phật đã thỏa lòng ta.

2

Năm mười bốn tuổi này, tiểu tôn nữ Trung dũng hầu phủ đã ba chuyện.

Đêm xuân, ta bước vào thư phòng tổ phụ.

Ta xin tổ phụ hãy đề phòng một tiểu quan có vẻ không mấy nổi bật trong quân đội.

Một năm sau, tiểu quan kia sẽ tiếp tay cho kẻ thù, giả bằng chứng, lấy tội danh thông đồng với địch phản quốc đóng tổ phụ lên trên cột để sỉ nhục.

Mà tổ mẫu cũng sẽ vì thương tâm quá độ, ch trước khi xe ngựa kịp tới hoàng cung rõ sự .

Ánh trăng như nước, tổ phụ chăm ta thật lâu.

Người không hỏi tại sao ta biết tiểu quan kia, cũng không ngạc nhiên khi ta biết tường tận việc triều đình.

Người chỉ hỏi ta: “Nghe đêm qua con bị bóng đè, giờ đã đỡ hơn chưa?”

Ánh nến mờ ảo, cảnh vật mông lung.

Tổ phụ vẫn trò chuyện vui như trước, không phải là gương mặt xanh trắng nằm trong quan tài lạnh như băng.

Ta xuống, suýt chút đã rơi lệ.

Ngày hè, ta nhiều lần đến thăm Trấn Quốc tự.

Thái hậu một lòng hướng Phật, cho người một tòa Quân m phỏng theo Trấn Quốc tự.

Thứ bà thiếu chính là một vị danh môn quý nữ cùng bà đọc kinh Diệu pháp liên hoa.

Mà công việc này, nửa năm sau sẽ rơi vào tay cửu Công chúa.

Cũng bởi vì sự thiên vị của Thái hậu, cửu công chúa mới không chút cố kỵ gì mà cướp đi hôn sự của ta, vứt ta vào miếu.

Nhưng hôm nay, khi đối mặt với câu hỏi của Thái hậu, trù trì đã tiến cử ta.

Còn ai thích hợp đọc kinh Phật hơn người kiếp trước là ngọn nến trước Phật như ta?

Cuối thu, ta gặp Bùi Thù.

Kể từ khi tỉnh lại vào mùa xuân, ta vẫn luôn từ chối lời mời hẹn gặp của hắn.

Trưởng bối hai nhà gặp nhau trong yến hội, đề cập đến hôn ước, tổ mẫu cũng chỉ nhẹ: “Lời lúc vui , sao có thể coi là thật chứ.”

Thiếu niên lang luôn đoan chính giữ lễ, cuối cùng cũng không nhịn mà viết thư hỏi ta:

[Nhược Từ, ta đã gì sai?]

Mà giờ đây, khi lá thu từ trên cây đã rụng hết, hắn vẫn hỏi cùng một câu:

[Nhược Từ, ta đã gì sai?]

Tính cả kiếp trước lẫn kiếp này, ta và hắn đã hai năm không gặp.

Thiếu niên lang mái tóc như đao, mắt tựa điểm sơn, thật sự vô cùng thanh khiết.

*tóc như đao: Meo đã hỏi là người Trung của Meo thì bả bảo đấy là cách so sánh của người TQ á, đại khái là tóc gọn gàng, bả bảo là cách thời xưa nên Meo để nguyên chứ k tìm cụm từ nào thay thế nữa.
mắt như điểm sơn: mắt đen như mực

Chẳng trách, cửu Công chúa vừa gặp đã thương, cho dù phải gánh trên lưng mạng người cũng muốn nên duyên với hắn.

Nhưng Bùi lang, ngươi và ta từ nhỏ đã thân thiết, sao ngươi có thể không biết, chỉ cần ngươi mở miệng một câu, ta tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng.

Cái ta chờ chính là ngươi chịu thật lòng ra.

Ngươi không nên im lặng trước mặt ta, im lặng dung túng cửu Công chúa. Sự im lặng đó của ngươi chính là lưỡi đao gi ch ta.

Ngươi có tiền đồ gấm vóc của ngươi, ta có danh tiết, khí phách của ta.

Chẳng qua, ngươi chưa từng bận tâm đến ta mà thôi.

Mặt trời dần ngả về tây, chim chóc mệt mỏi bay về tổ.

Ánh hoàng hôn rơi trên vai thiếu niên, khiến cho hắn đặc biệt cao lớn tuấn.

Ta ngẩng đầu hắn, cong mắt :

“Bùi lang, ngươi có ta không?”

Thiếu niên ngẩn người, thấp giọng: “Nhược Từ, ta…”

“Ngươi ta.” Ta .

Vành tai Bùi Thù khẽ phiếm hồng, tầm mắt không tự nhiên mà rời đi.

Ta tiếp tục với hắn:

“Ngươi ta là huyết mạch duy nhất của Trung dũng hầu, ngươi ta là ánh nến trước thềm Phật vang danh thiên hạ, ngươi ta là người Thái hậu khâm điểm dưới toà Quan m. Ngươi tất cả những bộ dáng đó của ta.”

Nói đến đây giọng ta càng trở nên nhẹ hơn, nhẹ nhàng ra đáp án mình đã tự hỏi trăm ngàn lần.

“Thứ duy nhất ngươi không chỉ có Nhược Từ ta.”

Nháy mắt sắc mặt Bùi Thù trở nên tái nhợt.

Mà ta, chỉ cảm thấy thương cảm.

“Bùi lang, cả đời này của ngươi, sẽ không bất kì ai, người ngươi chỉ có bản thân ngươi.”

Bốn mắt nhau một hồi lâu, Bùi Thù mới hồn bay phách lạc rời đi.

Bạch y vẫn ung dung, thanh tao như cũ bước chân giờ đây lại có chút lảo đảo không vững.

Ta đứng trên hành lang, lặng lẽ theo bóng dáng hắn.

Bùi lang, từng có người muốn bầu với ngươi cả đời, từng nghĩ đến cảnh cùng ngươi sống đến bạc đầu giai lão, con cháu sum vầy.

Nhưng nương đó đã ch vào mùa đông năm nàng mười sáu tuổi, trái tim nàng cũng đã đóng băng rồi.

Ta nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Một giọt lệ theo khóe mắt rơi xuống, cuối cùng biến mất không một vết tích.

3

Hôm nay, tuyết lớn.

Cung nữ đã sớm đem tới áo lông cáo cho ta, là Thái hậu ban thưởng, ta đừng để bị cảm lạnh.

Đi thêm một chút là tới Phật đường.

Trước Phật đường có một thiếu niên đang quỳ, ăn mặc không quá dày, tuyết đã phủ trắng bờ vai.

Ta lén đưa mắt hắn nhiều thêm hai cái, thiếu niên dường như cũng phát hiện ra, lại về phía ta.

Hắn sinh ra cũng thật đẹp, mặt mày thâm trầm, mắt tựa hàn tinh.

*hàn tinh: sao mờ trong đêm đông, mấy từ miêu tả con người Meo không giỏi lắm nên vắt óc cũng không tìm từ nào thay thế nên để nguyên huhu

Cung nữ thì thầm bên tai ta: “Cô nương đừng dây dưa quan hệ với ngũ Hoàng tử, ngài ấy mang sát mệnh, tương lai mờ mịt lắm.”

Hóa ra là hắn.

Ngũ Hoàng tử, Cố Cửu Uyên.

Nghe đúng vào ngày hắn sinh ra đã xảy ra hiện tượng thiên văn dị thường, đột nhiên xuất hiện cầu vồng trắng xuyên qua Mặt Trời.

Bạch hồng quán xuất hiện, vận mệnh của Hoàng đế sẽ bị cướp đi, là điềm xấu.

*Bạch hồng quán: cầu vồng trắng xuyên qua

Vậy nên Bệ hạ rất không thích đứa con này, đã nhiều năm không đoái hoài gì đến hắn, gần như đã bị ruồng bỏ.

Ta thu hồi ánh mắt, nâng ô lên tiếp tục đi đường của mình.

Một đời sống lại này, ta tuyệt đối không thể phạm nửa điểm sai lầm.

Cố Cửu Uyên có đáng thương, cũng không đáng thương bởi ta.

Mà khi ta đi thoáng qua hắn, cơn gió thổi đến một hơi thở quen thuộc.

Ta khó tin dừng bước.

Gió lạnh thổi tung vạt áo, gương mặt thiếu niên không chút thay đổi đối diện ta.

Ma xui quỷ khiến thế nào, ta lại đưa tay về phía hắn: “Ngươi…”

Hắn nhíu mày, quay đầu tránh đi bàn tay ta, trong mắt là sự phòng bị và khó hiểu.

Ta im lặng hồi lâu, như vừa mới tỉnh mộng, thấp giọng : “Thật xin lỗi.”

Tuyết vẫn không ngừng rơi, ta buộc mình tiếp tục bước về phía trước.

Cung nữ thấy nghi hoặc hỏi ta: “Vừa rồi nương sao ? Chẳng lẽ người và ngũ Hoàng tử là người quen cũ?”

Ta và Cố Cửu Uyên, cả kiếp trước lẫn kiếp này, chỉ mới gặp mặt hai lần.

Một lần là vừa nãy.

Một lần là trước khi ta ch.

Khi đó thất khiếu ta chảy máu, hắn ôm chặt ta vào trong lồng ngực.

Thậm chí ta còn nghe thấy hô hấp nghẹn ngào của hắn, cũng cảm nhận lớp tuyết lạnh lẽo bám trên vạt áo hắn.

Ta hấp hối, cầu xin hắn nhặt xác thay ta.

Hắn rơi lệ, giọt lệ rơi trên mi tâm ta, thành nốt ruồi chu sa.

Đêm đó, hắn nghẹn ngào hắn đã đến muộn.

Ta nghĩ hắn là bằng hữu trước đây của ta.

Mà giờ đây ta mới biết , ta khi đó, cũng không nhận ra hắn.

Tống Nhược Từ và Cố Cửu Uyên, kiếp trước không có giao .

4

Trong Phật đường, lửa than ấm áp.

Thái hậu quỳ gối trên đệm hương bồ, vô cùng tập trung.

Ta quỳ gối bên người bà, tụng kinh niệm Phật.

“Thường tu phật tuệ, cụ đại thần thông, thiện tri nhất thiết chư pháp chi môn, chất trực vô ngụy, chí niệm kiên cố. Như thị bồ tát, sung mãn kì quốc…”

Một canh giờ trước, cung nữ lén cho ta biết, mẫu phi Cố Cửu Uyên bệnh sắp ch, hắn đến là để xin ngự y đến chữa bệnh cho mẫu phi.

Nhưng Thái hậu không muốn quan tâm đến hắn.

Thái hậu có sáu tôn tử, mười một tôn nữ.

Nếu tính cả con của những Vương gia ngoài cung, khéo phải có tới mấy chục hài tử gọi bà một tiếng tổ mẫu.

Những hài tử lớn lên ở đây trời sinh thông tuệ, đáng còn rất biết sắc mặt người khác.

Mà trái lại, tính cách Cố Cửu Uyên lạnh lùng quật cường, trên lưng còn cõng điềm xấu bạch hồng quán, từ trước tới giờ chưa từng Thái hậu thích.

Thái hậu không muốn giúp hắn, là điều có thể hiểu .

Nhưng ta muốn giúp hắn.

Kiếp trước ta đã đồng ý, nếu có kiếp sau, nhất định sẽ báo đáp.

Trong Phật đường, trước Bồ Tát, ta không muốn một người thất hứa.

Bên ngoài, tuyết rơi càng ngày càng lớn.

Gió bắc gào thét, thổi mạnh đến mức khiến song cửa sổ cũng phải rung lên những tiếng lạch cạch.

Bóng người ngoài cửa sổ kia vẫn quỳ thẳng tắp nhất quyết không đứng dậy, dường như đã không còn đủ sức để chống đỡ, thân hình thoáng chút lung lay.

Âm thanh tụng kinh của ta không kìm mà tạm dừng một chút.

Thái hậu dường như đã nhận ra, về phía ta: “Mệt sao? Vậy nghỉ một lát đi.”

Bà chậm rãi đứng dậy, ta vội thuận theo đỡ tay bà.

Thái hậu sờ mặt ta, : “Hoàng đế đi săn thú mùa đông, đem về cho ta một con hươu. Đã khó con theo ta ăn chay lâu như , hôm nay về sớm đi, ta sai ngự trù nướng cho con ăn chút thịt hươu.”

Ta ra ngoài cửa sổ, không nhịn mà mở miệng: “Ngũ hoàng tử đã quỳ ở bên ngoài nửa ngày rồi.”

Thái hậu vô liếc mắt qua, gọi Lan Đinh .

“Nói nó về đi.”

Ta đi cùng Lan Đinh ra ngoài cửa.

Gió tuyết quá lớn, thổi đến mức ta không mở nổi mắt.

Cố Cửu Uyên vẫn cứ quỳ gối dưới tuyết, cả người cứng ngắc, sắp đông thành người tuyết đến nơi rồi.

Lan Đinh quy củ : “Thái hậu mời ngũ Hoàng tử trở về.”

Hắn không đứng lên, giọng khàn khàn, chỉ lặp lại một câu: “Mẫu phi ta bệnh nặng, ăn bữa nay lo bữa mai. Xin thái hậu rủ lòng thương, mời thái y đến khám.”

Lan Đinh vẫn chỉ : “Mời ngũ Hoàng tử trở về.”

Cố Cửu Uyên cúi gằm đầu, khuôn mặt hiện lên nét tuyệt vọng, gằn từng tiếng hỏi:

“Từ xưa đến nay mẫu phi ta luôn lương thiện, sai lầm lớn nhất cuộc đời bà chính là đã sinh ra ta. Nếu ta ch, bà ấy có thể cứu không?”

Thiếu niên không có gì đáng giá, mà muốn cứu mẫu thân, chỉ có thể đưa ra thứ đáng giá nhất, đương nhiên chỉ có thể là tính mạng của mình.

Tuyết bay đầy trời, im lặng không tiếng .

Lan Đinh không gì một hồi lâu, trong mắt chỉ có sự thương .

Thật lâu sau, nhẹ giọng : “Ngũ Hoàng tử, nợ nần trong cung, không tính như .”

5

Trong gió tuyết, thiếu niên nhắm mắt lại, khóe miệng dần kéo lên.

Một nụ gần như ảm đạm.

Sau đó hắn không cầu xin thêm nữa, hai tay chống xuống tuyết, vật lộn muốn đứng lên.

Nhưng hắn quỳ quá lâu, hai đầu gối đã sớm cứng ngắc.

Miễn cưỡng đứng lên , rồi lại thiếu chút nữa đã ngã xuống.

Ta vứt ô, một tay đỡ hắn, : “Ta tiễn ngươi.”

Cổ tay thiếu niên gần như đã không còn hơi ấm, lạnh buốt khiến ta cả kinh.

Cố Cửu Uyên rút tay lại như phải bỏng, tuyết đọng trên mi, ngữ khí cũng lạnh băng:

“Đa tạ Tống nương, ta có thể tự đi .”

Ta cũng không giận, chỉ : “Ta và ngươi tiện đường, không phải cố ý muốn tiễn ngươi.”

Lan Đinh nhặt lên ô giấy dầu, đưa lại cho ta, như muốn gì đó.

Ta nhận lấy, mở lời trước: “Buổi tối hãy nhớ cho Thái hậu dùng canh sơn trà tuyết lê cách thủy, đêm nay rất lạnh, đừng để mai người bị đau họng.”

Lan Đinh im lặng chăm ta một lát, hòa ái gật đầu: “Cô nương có lòng. Đường tuyết trơn trượt, nương nhớ để ý dưới chân, chớ để bị ngã.”

Câu có hàm ý khác.

Ta hiểu, Cố Cửu Uyên càng hiểu.

Vừa đi đến cửa cung, hắn thờ ơ mở miệng: “Mời Tống nương trở về.”

Ta chỉ : “Chúng ta thật sự tiện đường.”

Mắt thiếu niên về phía trước, giọng khàn khàn mệt mỏi: “Bồ đề tiểu trúc cùng Tê Hà cung, trống đánh xuôi kèn thổi ngược, đến ta còn biết.”

Ta có chút ngạc nhiên trước những gì hắn biết về mình, cẩn thận ngẫm lại, rồi cũng hiểu ra.

Danh môn quý nữ Thái hậu sủng ái nhất, cho dù hắn không có quan hệ đến mấy hẳn cũng đã từng nghe qua.

Ta ngẫm nghĩ, : “Chuyện ta biết một chút y thuật, ngươi biết không?”

Cố Cửu Uyên đột nhiên ngẩng đầu ta.

Từ trong con ngươi phản chiếu rõ ràng hình dáng của ta.

Giống như lữ khách bôn ba lâu ngày trong bóng tối khó khăn lắm mới tìm cho mình chút ánh sáng.

Rốt cuộc hắn cũng đã rũ bỏ phòng bị.

Ta có chút đau lòng, lại chỉ nghiêng đầu mỉm : “Ngũ Hoàng tử, mời dẫn đường.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...