Tựa Vào Vai Anh – Chương 4

04.

Lê Minh Nguyệt thấy tôi , vẻ mặt cũng thả lỏng hơn một chút: “Sao lại không thể chứ?

Chúng ta chẳng có gì khác nhau, đều là những người kế thừa xã hội chủ nghĩa tiên tiến mà.

Tiểu Đường, đừng bỏ rơi , không?”

Tôi nghịch tay mình, không ngẩng đầu lên, một lúc sau mới khẽ :

“Để sau rồi tính.

Anh về nhà đi, đừng để cha lo lắng.”

19.

Sau khi Lê Minh Nguyệt rời đi,

tôi “thừa kế” luôn chiếc xe điện của ấy.

Không ngờ nhỉ, nghề chính của tôi là bán xích khoai lang, nghề phụ cũng kiêm luôn chạy giao hàng.

Trưa hôm đó, tôi nhận một đơn lớn, giao mười phần pizza.

Trên đường vô va phải một viên đá, hai hộp pizza rơi xuống đất.

“Xin lỗi, hai phần này tôi có thể đền bù nguyên giá cho .”

Khi cửa mở, tôi chưa ngẩng đầu lên đã vội vàng xin lỗi.

Trong lòng vô cùng tiếc nuối, buổi sáng coi như công cốc rồi, chậc.

Lúc đó mà chạy xe cẩn thận hơn chút thì tốt biết mấy.

Nhưng đợi mãi vẫn không thấy ai gì.

Tôi ngẩng đầu lên đầy thắc mắc, rồi sững người lại.

Nếu chuyện xấu hổ nhất thế giới là chê bai sếp trong nhóm chat công việc,

thì chuyện xấu hổ thứ hai chắc chắn là đụng phải địch khi giao hàng.

Và còn đổ luôn đồ ăn của địch.

May mà tôi chưa bao giờ để tâm vào mấy chuyện nội chiến như này.

Tôi bình tĩnh ngẩng đầu:

“Nếu chị đồng ý với khoản đền bù, thì hai hộp pizza này tôi xin phép mang đi.”

Vừa hay lấy về bữa tối.

Nói thật, cũng lâu rồi tôi chưa ăn pizza, thèm quá.

20.

Người đứng trước cửa là Tô Tình, hoa khôi của Bắc Đại, đàn em của Văn Cảnh.

Tôi thật sự rất ít khi cảm thấy tự ti, Tô Tình thì quá hoàn hảo.

Xinh đẹp, thông minh, gia thế tốt, ngay cả tính cũng dịu dàng.

Còn tôi, chẳng có gì nổi bật, đến cả vận may cũng thảm đến nực .

Ngày thi nghiên cứu sinh, tôi tự nhiên bị sốt cao.

Cơ thể rất mệt, cố gắng lắm mới viết xong hết các bài thi.

Khi thi xong bước ra ngoài, có rất nhiều người đang chờ với những bó hoa trên tay.

đi cạnh tôi vui vẻ nhảy vào vòng tay của trai,

ấy tặng hoa và lo lắng hỏi có đói không.

Tôi gọi cho Văn Cảnh, ấy không nghe máy.

Tôi rời đi một mình, tìm một phòng khám nhỏ để truyền nước.

Hôm đó, Trần Xuyên đăng một bài trên trang cá nhân.

Là hình Văn Cảnh và Tô Tình cùng đưa một mèo hoang đến bệnh viện:

【Hoa khôi và nam thần của chúng ta, nhân phẩm thật không chê vào đâu .】

Nhiều người bấm like, kèm theo những lời khen ngợi và tràng pháo tay vui vẻ.

Hôm đó, mũi kim rất lạnh, lạnh đến mức nửa đêm tôi giật mình tỉnh giấc.

Lấy điện thoại ra, tin nhắn gửi cho Văn Cảnh vẫn không có bất kỳ hồi đáp nào.

Lúc đó tôi đã nghĩ gì?

Có lẽ tôi đã nghĩ rằng, khoảng cách giữa người và mèo lớn đến sao?

Hay thực ra là, khoảng cách giữa người với người lớn đến sao?

21.

Tôi đứng ở cửa, tay xách mấy hộp pizza, trông chẳng mấy chốc đã lấm lem.

Tô Tình gương mặt đỏ bừng của tôi, rồi nhường đường:

“Không sao đâu, vào trong ngồi một chút cho mát, bên ngoài nóng lắm.”

Tôi lắc đầu từ chối: “Thôi, tôi còn phải giao đơn tiếp theo.”

Hai phần pizza rơi hỏng kia, Tô Tình cũng không bắt tôi đền.

Trước khi ra khỏi cửa, còn nhét vào tay tôi một chai nước:

“Trời nóng, uống nước giải nhiệt chút nhé.”

Khi tôi đi xuống lầu, điện thoại reo lên một tin nhắn:

【Quý XX đã thưởng 1,000 tệ.】

Tôi mặc đồng phục giao hàng, đeo khẩu trang,

không rõ lắm liệu Tô Tình có nhận ra tôi hay không.

Nhưng bản tính của Tô Tình là thế, dịu dàng, lương thiện và dễ mềm lòng.

Khi tôi chia sẻ một bài kêu gọi giúp bệnh tật trên Shuidichou,

tiểu thư này đã chuyển ngay 100,000 tệ giúp đỡ.

Tôi thở dài, đứng dưới bóng cây, chợt cảm thấy có chút lạc lõng.

Tôi cũng giống như một chất lỏng phi Newton.

Bình thường trông hiền lành, mềm mỏng, có vẻ rất thật thà.

Nhưng trong lòng tôi ẩn chứa cả quỷ lẫn Phật.

Nếu ai đó chạm vào giới hạn của tôi và ức h.i.ế.p tôi,

tôi không thiếu những biện pháp sấm sét và góc tối lạnh lùng.

Nhưng nếu ai đó dịu dàng với tôi, thì họ chỉ gặp phải sự mềm mại như bông.

Dù gì tôi đã rồi, tôi là một chất lỏng phi Newton.

Vậy nên, khi gặp người như Tô Tình, thật chẳng thể tranh đấu.

Nghĩ nhiều chỉ khiến bản thân tức giận đến mức sinh ra bệnh.

22.

Ngày có kết quả thi nghiên cứu sinh,

Văn Cảnh hiếm khi chủ gọi cho tôi, nội dung đơn giản: “Giải thích đi.”

Giải thích gì? Giải thích vì sao tôi kém 20 điểm so với điểm chuẩn sao?

“Tôi hôm đó bị sốt, cơ thể rất khó chịu.”

Văn Cảnh nghe xong chỉ lạnh lùng:

“Đừng viện cớ, người khác có ai sốt đâu, sao chỉ mình em?”

Anh trách tôi không chịu học hành nghiêm túc, bảo rằng ngày nào tôi cũng giả vờ chăm chỉ.

Những chồng tài liệu ôn tập cao đến nửa người và hai hộp ruột bút mà tôi dùng hết bỗng thành trò .

Cuối cùng, Văn Cảnh tổng kết bằng giọng lạnh nhạt:

“Em chưa bao giờ lên kế hoạch cho tương lai của chúng ta, mãi mãi lười nhác, không có chí tiến thủ.

Cả đời này, em sẽ chỉ đến đây thôi, Lâm Hải Đường.”

Thực ra, những lời này Văn Cảnh đã không biết bao nhiêu lần rồi.

Từ khi tôi báo với rằng điểm Toán của tôi khó khăn lắm mới tăng 30 điểm.

Anh chẳng buồn : “Vui cái gì, chỉ có nhiêu đây mà cũng khoe?”

Từ khi tôi mời đến trường xem tôi khó khăn lắm mới chọn người dẫn chương trình.

“Xem cái gì? Xem tiếng Anh dở tệ của em, hay xem dáng vẻ vụng về của em?”

Nhưng lần này, tôi đột nhiên không thấy buồn nữa.

Đỗ trường hạng hai thì sao chứ? Nếu không đỗ Bắc Đại mà phải “bị kết tội”,

thì cứ bắt hết cả tỉnh Hà Nam đi,

dù gì trong tỉnh này cũng chẳng có nổi một trường 985 nào.

Tôi cố ý để chọc tức Văn Cảnh:

“Đúng , tôi vừa ngu vừa vô dụng, chẳng gì, lại còn thích viện cớ.

Nhưng không còn cách nào, mẹ tôi đã nuôi lớn, giao lại cho tôi nhờ chăm sóc.

Văn Cảnh, cả đời này tôi ma cũng sẽ bám lấy .”

Dĩ nhiên tôi chỉ lừa thôi.

Sau khi gác máy, tôi nhắn tin chia tay với .

Rồi chặn mọi cách liên lạc của , rời đi không chút lưu luyến.

Khi nào Văn Cảnh mới hiểu ra, học vấn không truyền qua hôn nhân.

Dù tôi có đỗ Bắc Đại và có tương lai với ,

thì con cái sinh ra cũng chưa chắc đã đỗ nổi cao đẳng.

Haizz, hay là tôi quay lại rap đi.

Rời khỏi giới hip-hop, ai còn quan tâm đến “bằng cấp cao” của tôi nữa chứ?

23.

Lê Minh Nguyệt không biết đã gì với cha ,

mấy ngày sau lại quay trở lại tiếp tục giao hàng.

Trời bắt đầu trở lạnh, tôi lại bán Kanto-daki (một loại lẩu xiên Nhật).

Có một người đàn ông trung niên đến mua 52 tệ,

tôi giảm bớt một chút, chỉ lấy ta 50 tệ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...