Tôi hối hận vì sao lại lấy cái tên mạng đó.
Về nhà là tôi sẽ đổi tên ngay, phải thật ngầu hơn Kiếm Bình Minh này.
Tên mới sẽ là Lưỡi Dao Đêm Đen.
Để Minh Nguyệt có thể khen tôi:
“Tiểu Đường, em là lưỡi d.a.o sắc bén nhất từng thấy.”
14.
Mỗi ngày, Lê Minh Nguyệt vừa mở mắt ra là chạy đến tìm tôi.
Tôi nướng xích khoai lang, ấy đứng cạnh vừa thu tiền vừa rao hàng giúp tôi.
Về sau, tôi bắt đầu bán cả gà rán và bánh kẹp.
Hai người thường bận rộn mấy tiếng liền, đến cơm cũng không kịp ăn.
Một ngày nọ, cuối cùng tôi không chịu nổi: “Anh không có việc gì khác à?”
Nếu tôi nhớ không nhầm, Lê Minh Nguyệt đã tốt nghiệp, chẳng lẽ không đi sao?
“Tôi… tôi cũng khởi nghiệp mà.”
“Khởi nghiệp gì? Nói tôi nghe xem nào.”
Lê Minh Nguyệt ánh mắt không mấy thiện cảm của tôi, người run lên một cái.
Nhìn chiếc xe đẩy, mắt ấy chớp chớp rồi đột nhiên :
“Giao hàng ấy! Tôi chưa với em sao?”
Tôi nhớ lại cuộc trò chuyện trước đây với ấy, từng có vài công ty lớn đang mời gọi .
Tôi còn tưởng lại , không ngờ là thật.
Tôi vỗ vai khen ngợi:
“Đúng là công ty lớn, cố gắng lên nhé!”
Thì ra bình minh của Kiếm Bình Minh là giao từ đêm tối đến tận sáng sớm.
Tôi bán xích, giao hàng.
Chúng tôi đều có một tương lai tươi sáng.
15.
Khi Văn Cảnh đến lần nữa,
tôi và Lê Minh Nguyệt đang cùng nhau đếm tiền:
“Cố thêm nửa tháng nữa thôi là trả hết khoản vay học phí rồi.”
Lê Minh Nguyệt vừa giao hàng cả ngày, má đỏ lên vì nắng,
mắt vẫn sáng ngời, dù chẳng hiểu khoản vay học phí là gì,
vẫn vui vẻ chúc mừng tôi: “Wow, Tiểu Đường, em giỏi thật đấy!”
“Ừ, đến lúc đó chị mời em bữa lớn, muốn gọi bao nhiêu xiên thịt cừu tùy thích!”
Văn Cảnh đột ngột xuất hiện, bước tới như một bức tường,
ngăn cách tôi và Lê Minh Nguyệt một cách thô bạo.
Anh hất tay Lê Minh Nguyệt ra khi ấy đang định lau mồ hôi cho tôi.
Tờ khăn giấy bị gió thổi cuốn, cuộn lại rơi ngay dưới chân Văn Cảnh.
“Giấy ta đưa em và giấy tôi đưa có gì khác nhau?”
Tôi còn chưa kịp hiểu câu hỏi vô lý này,
Văn Cảnh đã như nhận ra mình lỡ lời, mạnh mẽ quay đầu đi.
Anh trở lại dáng vẻ lạnh lùng thường ngày:
“Đừng việc này nữa, đi theo tôi, tôi đã tìm cho em một công việc rồi.
Không vất vả như , cũng không cần phải ra mặt nơi công cộng.”
16.
Văn Cảnh dường như luôn biết cách dùng lời để đ.â.m vào nỗi đau của tôi.
Hồi cấp ba, khi tôi đi ở nhà hàng để dành tiền học, đã nhận học bổng toàn phần:
“Nếu em thông minh hơn một chút, thì chẳng cần phải mấy việc này.”
Tôi đội tuyết lớn mang quà sinh nhật đến cho .
Anh không buồn , liền ném thẳng vào thùng rác.
Anh chẳng thích bánh quy tôi , cũng chẳng ưa chiếc khăn tôi đan.
Tất cả những thứ đó, trong mắt , đều là những việc vô nghĩa, không có tương lai.
Có lẽ trong mắt người có IQ cao, chẳng có chỗ cho những người bình thường.
Giống như bây giờ, quay sang Lê Minh Nguyệt trong bộ đồ lao :
“Lâm Hải Đường, em thực sự chọn một người giao hàng à?
Ngày nào cũng dãi nắng dầm mưa? Anh ta có thể cho em cái gì?
Em đúng là kém cỏi thật đấy, đến cả mắt người cũng quá tệ.”
17.
Lê Minh Nguyệt bị Văn Cảnh đẩy ngã xuống đất.
Chân cọ xuống nền, m.á.u chảy ra.
Ánh mắt đầy khinh miệt của Văn Cảnh khi ấy giống hệt những lần từng tôi.
Chỉ vài câu nhẹ nhàng cũng đủ khiến người khác đau lòng không dấu vết.
Nhưng tôi đã không còn là nhỏ ngày xưa, bị mắng một câu là buồn bã cả ngày nữa.
Tôi dang tay, trừng mắt :
“Giao hàng thì sao chứ? Tôi còn là người bán hàng rong đây, thì cũng xem thường tôi đi.
Sao , từng tôi mà như để lại một vết nhơ trong lý lịch của chắc?
Anh giỏi như , đi ngang qua cửa hàng trà sữa kia, không bị dị ứng không khí à?”
Xung quanh rất ồn ào, tôi đứng chắn trước Lê Minh Nguyệt, cố gắng bảo vệ .
Văn Cảnh tôi, ánh mắt thoáng qua một chút mơ hồ, dường như không biết đang nghĩ gì.
Anh ta hung dữ với Lê Minh Nguyệt là thế,
chỉ với một cái đẩy nhẹ của tôi, lại lảo đảo lùi mấy bước.
Anh tôi, yết hầu khẽ nhấp nhô: “Anh không có.”
Nhưng tôi đã quá chán ghét ta rồi.
Tôi xoay người, đỡ Lê Minh Nguyệt dậy, hỏi nhỏ xem có đau không.
Lê Minh Nguyệt lắc đầu, gắng gượng đứng lên, việc đầu tiên là chắn tôi phía sau:
“Không sao đâu, em đứng sau lưng , đừng sợ.”
Văn Cảnh chúng tôi, đứng yên rất lâu, đột nhiên bật :
“Sao? Tôi trở thành kẻ hoại uyên ương rồi à?”
Anh không tôi nữa, ánh mắt miễn cưỡng rời đi,
thẳng thừng đối diện ánh mắt của Lê Minh Nguyệt, giọng đầy châm biếm:
“Cha cậu tìm cậu đến phát điên rồi, cậu ở đây ngày ngày giao hàng?
Thiếu gia Lê, trò chơi ái này vẫn chưa kết thúc sao?
Lừa một nhỏ thú vị lắm à?”
18.
Trong phòng khám nhỏ, tôi đã bôi thuốc xong cho Lê Minh Nguyệt.
Tôi mở điện thoại, chằm chằm vào những tin tức:
“Con trai duy nhất nhà họ Lê, người thừa kế tài sản hàng trăm tỷ?”
“Thiên tài Harvard đặc cách nhận vào lúc 16 tuổi?”
“Không phải giao hàng sao? Giao đến tận Rome à?”
…
Mỗi câu của tôi đều kèm theo một cú chọc vào trán Lê Minh Nguyệt.
Đến khi da đỏ lên vì tôi chọc liên tục, Lê Minh Nguyệt mới nắm lấy tay tôi:
“Tiểu Đường, không lừa em đâu, những gì trước đây đều là thật mà.”
Nghĩ lại, cũng từng nhắc đến chuyện mình học ở Harvard.
Ban ngày thì trượt tuyết, buổi chiều cưỡi ngựa, hôm sau lại đăng ảnh bảo đang ở châu Âu.
Ai mà tin , hóa ra người trai “đại gia mạng” này là thật sao?
“Nhưng không nên…”
Tôi nghẹn lời, muốn trách lại chẳng biết trách điều gì.
Lê Minh Nguyệt cẩn thận đan tay vào tay tôi:
“Đã là nhau thì không hối hận, sẽ cố gắng giúp em bán hàng, em đừng mong đuổi đi.”
Đường đường là một thiếu gia giàu có lại chạy đến giúp tôi rán gà,
ngày nào cũng dậy sớm về muộn giao hàng, nắng nôi đến tróc cả da tay.
Tôi thở dài:
“Học vấn, gia thế, hoàn cảnh gia đình,
chúng ta không hợp nhau, không thể ở bên nhau đâu.
Khi trượt tuyết ở Thụy Sĩ, em còn chẳng đủ tiền để trả tiền sưởi.”
Lê Minh Nguyệt: “Nhưng không cần nhiều tiền, chỉ cần thật nhiều thương.”
Tôi: “…”
Không khí lãng mạn vừa xây dựng lên đã bị tan thành bọt nước.
Lê Minh Nguyệt: “Sau này chúng ta có thể mở thêm tiệm xích thứ hai, thứ ba, chuẩn hóa, đảm bảo chất lượng, hiệu quả, mở khắp mọi thành phố.
Tất cả các quầy xích khoai lang ở Trung Quốc sẽ liên kết lại, đánh bại các đối thủ xấu tính.
Chỉ cần em ra lệnh, sẽ tôn em nữ hoàng xích khoai lang cao quý nhất.”
Cảm giác u sầu vừa nhen nhóm trong tôi lập tức tan biến trong tiếng .
Bạn thấy sao?