Tôi ngắm nghía một lát, tiện tay lưu lại, khen một cách hờ hững:
【Cũng đấy, vẫn nhớ đến nhiệm vụ của trai.】
Kiếm Bình Minh gửi đến một sticker mặt đỏ bừng.
Trong lòng tôi lẩm bẩm, người này thật sự đóng kịch có tâm.
Ngay cả ảnh cơ bụng trên mạng cũng lấy để lừa tôi,
không biết tìm đâu ra tấm ảnh cực phẩm đẹp trai đến .
Bên kia đang gõ gì đó, chỉnh sửa vài lần rồi mới gửi qua:
【Anh đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, tối gặp nhé.】
Anh ta đúng là can đảm thật, không sợ gặp nhau rồi tiêu tan hết hình tượng.
Tôi gửi địa chỉ nơi bán hàng cho ta, thở dài một tiếng.
Được rồi, để Nữ thần xích nướng Gunara tôi đây…
đẩy chiếc xe ba gác bé nhỏ, với nắm đ.ấ.m công lý, đến xét xử ta!
08.
Tối đến, tôi kéo xe ra, thuần thục bắt đầu dựng quầy.
Quảng trường lần này tôi chọn, buổi tối người đi dạo cũng khá đông.
Rất nhanh, tôi đã bán mấy chục cây, bận đến mức chân không chạm đất.
Cho đến khi một đôi giày da dừng lại trước mặt tôi.
Tưởng là Kiếm Bình Minh đến, tôi không ngẩng đầu lên: “Đợi chút.”
Đối diện im lặng, chỉ đứng đó không gì.
Tôi cảm thấy có gì đó không ổn, ngẩng đầu lên.
Tay tôi run nhẹ, một cây xích rơi xuống đất.
Người trước mặt mặc áo khoác đen, dáng người thẳng tắp.
Đã lâu không gặp, ấy vẫn chẳng khác xưa là mấy.
Không đúng, có khác, ấy trở nên cao sang hơn, cái áo khoác đó bán tôi cũng không mua nổi.
Văn Cảnh cúi xuống nhặt cây xích lên, dầu mỡ bẩn ngón tay .
“Lâu rồi không gặp.”
Tôi ừ một tiếng: “Lâu rồi không gặp.”
Qua vài mùa xuân cách nhau nửa vòng trái đất,
cuối cùng tôi và thanh mai trúc mã này cũng gặp lại.
Anh từ Mỹ về học tiếp, còn tôi thì dựng quầy bán xích khoai lang.
Ánh mắt Văn Cảnh lướt qua mồ hôi trên trán tôi, đưa tôi một tờ khăn giấy.
Tôi không nhận.
Tay khựng lại, ánh mắt sang máy nướng xích, nhíu mày:
“Bây giờ em đang cái này sao?”
Tôi luôn nhạy cảm với những thay đổi nhỏ trên khuôn mặt của Văn Cảnh,
có lẽ vì đã chịu quá nhiều lời mỉa mai, chê bai từ ấy.
Chỉ cần thấy nhíu mày, tôi liền biết câu tiếp theo của .
Chắc chắn sẽ đầy trách móc: “Nhiêu đây năm, em vẫn chẳng tiến bộ gì.”
Vậy nên, để tránh nghe câu chói tai đó,
tôi nhanh chóng cảnh cáo :
“Đừng có thân, mua cũng phải ba tệ một cây, rẻ lắm là năm tệ hai cây.”
Dù là người cũ, cũng đừng mong chiết khấu.
Người thường kiếm tiền không dễ dàng đâu.
09.
Văn Cảnh cứ đứng yên lặng như thế,
đứng phía sau quầy hàng tôi bán xích nướng.
Có lẽ mùi dầu mỡ khó chịu, đôi lông mày không lúc nào giãn ra.
Ánh mắt lướt qua đều là sự ghét bỏ, ghét cái quầy hàng của tôi, ghét cả tôi.
Anh cao ráo, lại đẹp trai, rất nhanh đã thu hút một nhóm xung quanh.
Nhờ mà bán đắt hơn bình thường, tôi dọn hàng sớm hơn mọi khi.
Tôi đồng hồ, rồi cùng Văn Cảnh đi ra ven đường.
Tôi phủi quần, tùy tiện tìm một bậc thềm rồi ngồi xuống.
Nhưng Văn Cảnh đứng thẳng, tôi với hành tùy tiện đó, mím môi.
Cũng đúng, chiếc áo khoác đắt tiền của , nếu bẩn thì quả thực khó giặt.
Hai người, một đứng một ngồi, im lặng hồi lâu.
“Tôi nhận nuôi một con mèo mướp, tên là Đoá Đoá, em có muốn xem không.”
Tôi không ngờ, người mở lời trước lại là Văn Cảnh.
Hồi trước, khi cùng Văn Cảnh mơ về tương lai, tôi từng đếm trên đầu ngón tay.
Phải cố gắng dành dụm đủ để trả góp mua một căn nhà.
Rồi nuôi một mèo đáng .
Tôi tên Hải Đường, mèo nhỏ sẽ gọi là Đoá Đoá.
Nhưng Văn Cảnh bảo rằng người như tôi không xứng nuôi mèo:
“Em ngốc thế này, tự nuôi mình còn khó, đừng thêm phiền phức cho tôi nữa.”
Sự tồn tại của tôi là phiền phức với Văn Cảnh, con mèo tôi muốn nuôi cũng .
Nếu không phải mẹ tôi trước khi qua đời đã nắm tay Văn Cảnh nhờ chăm sóc tôi,
thì có lẽ đã từ bỏ tôi từ lâu rồi.
Chỉ có tôi là vẫn đ.â.m đầu, không chịu từ bỏ, cho đến khi đầu rơi m.á.u chảy.
10.
“Thôi đi, Đoá Đoá nghe không hay đâu.
Với lại của dị ứng với lông mèo, đừng nuôi mèo thì hơn.”
Tôi từ chối một cách khéo léo.
Nếu tôi không nhầm, Tô Tình từng phải vào viện vì cho mèo hoang ăn.
Văn Cảnh đáp: “Tôi không có , và Đoá Đoá nghe rất hay.”
Anh lấy điện thoại ra, đoạn tin nhắn giữa và tôi vẫn dừng lại ở lời chia tay tôi năm ngoái.
“Nếu em rời đi mà không có lý do chính đáng,
tôi sẽ không đồng ý chia tay đâu, Lâm Hải Đường, em mãi mãi bướng bỉnh như thế.”
Tôi gỡ ra khỏi danh sách chặn.
Rồi cầm điện thoại của , gửi một chữ “Được” vào tin nhắn chia tay đó.
“Cái tính kỹ lưỡng, cứng nhắc của đôi khi thật sự khiến người ta không chịu nổi.”
Văn Cảnh ngước lên, lặng lẽ tôi.
Tôi đứng dậy, phủi sạch bụi trên quần áo:
“Lý do gì ư?
Có lẽ mùa đông năm ấy tôi đã .
Nhưng giờ đã là mùa thu năm 2024 rồi.”
Thế giới của người lớn đâu có nhiều đương sướt mướt như .
Sau khi bị cuộc đời dạy cho vài bài học, tôi đã hiểu ra rồi.
Tôi không phải người thích trí tuệ, cũng chẳng phải người thích vẻ bề ngoài.
Tôi là người tiền, cả đời này chỉ thích kiếm tiền.
Giấc mộng đã tan, tôi phải quay lại cắm mấy cây xích khoai lang thôi.
11.
Trước khi rời đi, Văn Cảnh có vẻ hơi lơ đãng, quay đầu lại:
“Dì Lâm có ơn với tôi, tôi đã hứa chăm sóc em thì sẽ không thất hứa. Có chuyện gì cứ đến tìm tôi.”
Bán xích khoai lang thì có chuyện gì chứ?
Cùng lắm là bị đô thị đuổi chạy khắp phố.
Văn Cảnh muốn giúp tôi, có lẽ phải đi thi công chức trước đã.
Haizz, gặp Văn Cảnh một lần mà tôi lại như thành biển quảng cáo tuyển dụng công chức rồi.
12.
Tôi buồn chán đá mấy viên sỏi, thầm nghĩ Kiếm Bình Minh sao vẫn chưa đến.
Có tiếng từ sau lưng vang lên, hơi ngập ngừng:
“Người đẹp bán xích?”
Tôi quay người lại, bỗng sững người.
Dưới ánh đèn đường, tôi chớp mắt mấy lần mới hoàn hồn: “Kiếm Bình Minh?”
Trời ơi, đây là chàng đẹp trai nào thế này?
Với cái tên Kiếm Bình Minh đậm chất “ngôn mạng” thế này, không phải là một cậu lùn mập xấu sao?
Sao lại đột nhiên từ “khách hàng đặt hàng” thành “người bán hàng”, lại còn giống y hệt ảnh trên mạng nữa chứ?
Ôi trời ơi!
Trả lại tôi hình tượng ngờ nghệch của một người trai mạng mà tôi vẫn tưởng tượng đi!
13.
Kiếm Bình Minh tên thật là Lê Minh Nguyệt.
Anh ấy đuổi theo tôi mãi không thôi:
“Đã gặp mặt rồi thì chính thức nhau mà.
Người đẹp bán xích, đừng chạy, phụ lòng người thật thà là phải nuốt cả vạn cây kim đấy!”
Bị đuổi không còn cách nào, tôi đặt chiếc xe đẩy xuống, không nhịn nữa:
“Đừng gọi tôi là người đẹp bán xích, tôi tên là Lâm Hải Đường.”
“Tiểu Đường.”
Lê Minh Nguyệt đổi giọng nhanh thật, tôi, rồi đột nhiên đỏ mặt, ngượng ngùng :
“Em xinh quá, còn đẹp hơn cả Tây Thi.”
Trời ơi, cứu tôi với.
Bạn thấy sao?