1.
“A tỷ không thoải mái sao?”
Một giọng nhẹ nhàng kéo ta ra khỏi cơn mê man.
Thanh âm này… quá mức quen thuộc.
Ta giật mình thoát khỏi màn đêm đặc quánh như thủy triều, mở bừng mắt, sát ý lạnh thấu xương.
Trước mắt ta, một thiếu niên mang theo chút lo lắng khẽ lắc đầu. Y phục hoàng thái tử sắc vàng nhạt vương vết rượu loang lổ trên cổ áo.
Dù có tan xương nát thịt, ta cũng không thể quên gương mặt này.
Thịnh Nguyên.
Người mà ta từng xem như trân bảo, nâng niu như ngọc trong tay, dốc cạn tất thảy thương để bảo vệ.
Mà chỉ một câu lệnh của hắn, ta đã phải chịu cảnh vạn tiễn xuyên tâm. Cơn đau khủng khiếp ấy vẫn còn hằn sâu trong ký ức, khiến trái tim ta run rẩy.
Ta cúi đầu, bộ cung trang trên người mặc chỉnh tề, hoa văn thêu mây lưu vân tinh xảo, cả thiên hạ cũng chỉ có vài bộ như thế.
Ngẩng lên, trước mặt ta, Tam hoàng tử nước Hạ – Tề Cầu – đang thở phì phò như trâu, trên tay còn cầm một chiếc chén rỗng.
Ta nhớ rất rõ… đây là Hồng Môn Yến.
Năm Vĩnh Xương thứ hai mươi tư.
Sao có thể?
Chẳng lẽ… ông trời cho ta một cơ hội lại từ đầu?
Tề Cầu đập mạnh chén rượu xuống bàn, tiếng vang lên chát chúa, kéo ta về thực tại.
“Nghe Thái tử quý quốc và Đại công chúa cảm sâu nặng, chư vị xem…” Hắn nheo mắt, trên người nồng nặc hơi men, khóe môi nhếch lên trào phúng, “Ta thấy càng giống trưởng tỷ như mẫu thì có?”
Hắn khẩy, giọng điệu chế giễu: “Chim non vừa ra khỏi vỏ, cứng miệng mà mềm chân, còn phải chờ một nữ nhân đứng ra bảo vệ?”
Sắc mặt Thịnh Nguyên tái nhợt trong nháy mắt.
“Tam hoàng tử rồi.” Ta phất tay áo, đứng dậy, ánh mắt hắn không chút gợn sóng. “Tình thân hoàng tộc vốn đáng trân quý, nước Hạ nổi danh với quân kỷ nghiêm khắc, nếu có hiểu lầm, cũng là điều dễ hiểu.”
Không đợi hắn lên tiếng, ta tiếp tục:
“Hôm nay là lễ yến, đâu ra chuyện ai bảo vệ ai? Tam hoàng tử uống rượu hứng khởi, cũng đừng mất hứng mọi người.”
Năm Vĩnh Xương thứ hai mươi tư, sáu nước phái hoàng tử đến Vân Xuyên quốc danh nghĩa là thăm viếng, cầu thân, thực chất lại ôm dã tâm lang sói.
Lão hoàng đế nước Hạ hơi tàn khí kiệt, Tam hoàng tử nóng lòng tranh đoạt quyền vị, nhiều lần cầu hôn ta bị cự tuyệt. Không đạt mục đích, hắn bèn quay sang khó Thịnh Nguyên—một kẻ mà hắn cho là dễ bóp nát trong tay—để khiến Vân Xuyên mất mặt trước quần thần.
Kiếp trước, ta thương đệ ấy đến tận xương tủy, một chén rượu hất thẳng vào mặt hắn.
Kết quả là yến tiệc vừa tàn, ta bị phụ hoàng cấm túc nửa năm.
Tất cả những gì ta dày công vun đắp, những mối quan hệ, thế lực mà ta khổ cực gầy dựng… chỉ trong sáu tháng đã bị người khác cướp mất.
Sống lại một lần nữa, ta tuyệt đối không để bi kịch ấy lặp lại.
Ta nheo mắt, khẽ phất tay gọi nữ quan và vũ cơ bên cạnh, dặn dò vài câu.
Chẳng bao lâu sau, cung nhân đã bê lên vài vò mỹ tửu, khúc nhạc tấu lên, vũ cơ uyển chuyển nhảy múa, nhẹ nhàng xóa nhòa khúc nhạc lạc điệu vừa rồi.
Ta mỉm , nhấc tay tác mời:
“Mỹ nhân sánh cùng mỹ tửu, bản cung có một vò Lưu Ly Túy trân quý nhiều năm, chư vị nếm thử chứ?”
Cung nữ giơ cao ly rượu.
Tam hoàng tử giật mình, hơi men trong người tỉnh đi một nửa, song vẫn cầm lấy chén rượu, dốc cạn.
Chuyện đến đây xem như đã có lối thoát.
Ta nhấp một ngụm rượu, giọng điệu ung dung: “Mỹ tửu tuy ngon, cũng chớ nên tham chén.”
Dễ dàng đẩy lùi Tam hoàng tử, ta quay lại vị trí của mình, trong lòng lại chẳng chút bình yên.
Quá khứ và hiện tại, đến cùng là giấc mộng hoàng lương, hay thật sự là luân hồi tái sinh?
“A tỷ?”
Ta vừa ngồi xuống, hoàn hồn lại, liền về phía Thịnh Nguyên.
Hắn ngượng ngùng, ánh mắt trong trẻo mang theo chút dè dặt: “Tạ ơn A tỷ đã giúp ta giải vây. Vừa rồi ta thấy sắc mặt tỷ không tốt, có phải không khỏe không?”
Ta khẽ “ừ” một tiếng, chẳng buồn đáp lời, chỉ đưa tay gắp một miếng cà rốt.
Vừa định đưa lên miệng, đã nghe hắn kinh ngạc thốt lên: “Ơ? A tỷ chẳng phải không thích ăn cà rốt sao?”
“Mùi vị cũng tạm.”
Có lẽ nhận ra sự lạnh nhạt trong thái độ của ta, Thịnh Nguyên rụt rè không dám thêm gì nữa.
Ta chỉ ăn hai miếng rồi đặt đũa xuống.
Nhạt nhẽo. Không ngon.
Cũng chỉ có Lục Chấp—cái kẻ kỳ quái ấy—mới thích món này.
2.
“Thần là một hoạn quan.”
“Bản cung biết.”
“Điện hạ đã biết, vì sao lại ăn mặc như thế này để sỉ nhục ta?”
“Cửu Thiên Tuế nắm trong tay quyền sinh sát, chẳng lẽ lại xem bản cung như một đứa trẻ ba tuổi, mặc người xâu xé?”
“Điện hạ đây là muốn lấy chính mình để trao đổi sao?”
“Ha. Còn phải xem Cửu Thiên Tuế có đồng ý hay không.”
Ta trút bỏ lớp áo lót cuối cùng, sắc mặt không chút gợn sóng hắn, bỗng bật khẽ.
Ánh nến lay , giọng trầm thấp hòa vào bóng tối, dịu dàng đầy nguy hiểm.
Đôi mắt phượng vương chút men say, ánh sáng vương vấn như những sợi tơ mỏng, vẽ nên một khung cảnh mơ hồ đầy cám dỗ.
Nhưng nếu kỹ, sâu trong con ngươi thâm trầm kia là sự cuồng ngạo sắc bén tựa lưỡi dao.
“Điện hạ… Thần là hoạn quan.”
Hắn lặp lại một lần nữa, yết hầu khẽ .
Giây tiếp theo, hắn cúi xuống, mạnh mẽ cắn vào cổ ta.
Ta giật mình tỉnh giấc, bàn tay vô thức đặt lên cổ.
Kiếp trước, vết cắn đó đã rách da, để lại một lớp vảy. Khi chưa lành hẳn, Lục Chấp luôn thích chạm vào, lặp đi lặp lại, mê mẩn chẳng muốn rời.
Nhưng bây giờ, da thịt nơi ấy vẫn còn trơn láng.
Có lẽ vì mơ thấy hắn, một cơn ngứa ran kỳ lạ lại dâng lên.
Vĩnh Xương năm thứ hai mươi tư, mùa hạ.
Đúng vào khoảng thời gian này, Lục Chấp bị bán vào cung, hồ đồ hoạn quan.
Ta xoa nhẹ hai bên thái dương, bất giác thở dài.
Liền đó, ta gọi Xuân Đào vào.
“Truyền lệnh xuống, sai người thay bản cung tìm một người, càng nhanh càng tốt.”
Xuân Đào bê chén trà tới, giúp ta kê cao gối đầu để ta có thể tựa vào.
“Nô tỳ tuân lệnh. Nhưng điện hạ, uống chút trà đi đã… Người gặp ác mộng sao?”
Ta nhận lấy chén trà, uống cạn, chợt cất giọng hỏi: “Xuân Đào, ngươi thấy Thái tử thế nào?”
“Thái tử?” Xuân Đào thoáng ngẩn người, sau đó mới kịp phản ứng. “Điện hạ và Thái tử cảm sâu nặng, chỉ là… “
Nàng ta chần chừ, ngập ngừng muốn lại thôi.
Từ trước đến nay, ta luôn gọi Thịnh Nguyên là A Bạch, chưa từng lãnh đạm mà gọi thẳng là Thái tử như .
“Cứ đi, bản cung sẽ không trách tội ngươi.”
Xuân Đào cúi đầu đáp: “Điện hạ luôn có phần nuông chiều Thái tử. Hoàng hậu nương nương mất sớm, người chăm sóc ấu đệ cũng là lẽ đương nhiên. Nhưng năm ngoái Thái tử đã cử hành lễ trưởng thành, ít nhiều cũng nên trở thành chỗ dựa cho điện hạ rồi.”
Ta bật khẽ: “Vậy sao?”
Xuân Đào lập tức quỳ xuống, không dám thêm.
Ta đặt chén trà lên chiếc kỷ nhỏ bên cạnh, tự mình đỡ nàng dậy.
Xuân Đào giật mình, vội vàng lùi lại, mặt biến sắc: “Điện hạ, nô tỳ không dám nhận ân điển này!”
Ta cũng không khó nàng, thu tay về.
“Từ mai trở đi, ngươi thay Tàn Hương việc của nàng ấy đi.”
Ta khẽ ngáp một cái, giọng điệu lười biếng: “Bản cung mệt rồi, lui xuống đi.”
Xuân Đào trợn tròn mắt, vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội cúi đầu đáp: “Dạ! Nô tỳ cáo lui!”
Nàng giúp ta chỉnh lại màn che, đóng cửa rồi nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Ta nhắm mắt, nằm trên giường, những ký ức cũ vẫn bám riết không buông.
Người ngoài phòng thủ ngàn lớp, giặc trong nhà mới là thứ khó đề phòng nhất.
Lục Chấp hồ đồ mà thành hoạn quan.
Còn ta…
Cũng hồ đồ mà sống qua một kiếp người.
3.
“Điện hạ, thám tử hồi báo, người đã tìm thấy.”
Ta lười nhác tựa vào quý phi tháp, chống tay lên trán, vừa lật xem sổ sách trong Phượng Nghi Cung những năm gần đây, vừa thản nhiên hỏi: “Người đang ở đâu?”
Kiếp trước, Lục Chấp từng với ta rằng hắn bị bán vào cung vào khoảng thời gian này, lại chưa bao giờ nhắc đến hắn đi vào bằng đường nào.
Xuân Đào đứng phía sau, nhẹ nhàng xoa bóp bờ vai ta, cung kính đáp: “Nghe … là ở Hồng Túy Lâu.”
“Hồng Túy Lâu?”
Ta nhíu mày, đặt sổ sách xuống. “Đi, đưa người về.”
Hồng Túy Lâu là kỹ viện lớn nhất kinh thành, thanh danh lan xa, nơi phong hoa trác táng, xa xỉ tột bậc, cũng là nơi cặn bã nhất trong cặn bã.
Ta nghĩ một chút, rồi đổi ý: “Thôi, bản cung đích thân đi một chuyến.”
Xuân Đào vội ngăn lại: “Điện hạ, chỗ đó không sạch sẽ, cẩn thận bẩn giày!”
Ta nhạt: “Không sao.”
Ánh mắt Xuân Đào hiện rõ vẻ tò mò—rốt cuộc là ai, lại khiến ta phải tự mình ra mặt?
Ta khép sổ sách lại, khẽ nhếch môi.
Không trách , kiếp trước Lục Chấp mười lăm tuổi đã bị thiến, thế trên giường lại hiểu chuyện đến đáng sợ.
Cũng không trách mỗi lần hắn nổi giận, đều lạnh lùng , miệng mắng bản thân là con của kỹ nữ, trong máu hắn vốn đã dơ bẩn, rồi kéo ta cùng hắn xuống bùn nhơ.
Hắn vốn có bản tính chó hoang, chẳng tin bất cứ ai. Nếu sai người tới đón mà không giải thích rõ, sợ là còn chưa kịp , hắn đã đánh người ta một trận tơi bời rồi.
Hồng Túy Lâu nằm ngay trên con phố sầm uất nhất của Trường An, trang trí tinh xảo hơn cả cung điện, lại đượm phong vị Giang Nam.
Năm bước một đình, mười bước một gác.
Thoạt , khách nhân trong Hồng Túy Lâu đều phong nhã ngâm thơ đối câu, tỏ vẻ đạo mạo nho nhã, chẳng lộ chút vẩn đục.
Nhưng khi ta đi qua ba tòa lầu, đến khu trung tâm của kỹ viện, thì mùi xa hoa trụy lạc nồng nặc đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Xuân Đào thấp giọng bẩm báo: “Điện hạ, người ở nhã gian tầng hai, hình như đã chuyện.”
Ta nhướng mày, ung dung bước lên lầu.
Trong nhã gian.
Ta đứng ngoài cửa, tiếng tỳ bà và cổ cầm réo rắt từ trong phòng vọng ra, hòa quyện thành một khúc nhạc uyển chuyển.
“Ngươi, lại đây.”
Giọng lười nhác của Tam hoàng tử vang lên, theo nhịp bước chân, thanh âm càng thêm mập mờ:
“Ngươi ngươi là gia nô?”
Hắn bật , giọng điệu trêu : “Gia thấy ngươi đúng là một ả đàn bà. Không tin thì cởi quần ra để gia xem.”
“Nào, ngoan ngoãn hầu hạ một đêm, đống bạc này đều là của ngươi.”
“Hả? Còn cứng đầu?”
Giọng điệu bỗng chốc trở nên nguy hiểm. “Muốn gia tự mình tay có phải không?”
“Bốp!”
“Hự——!”
Tam hoàng tử hít vào một hơi lạnh, lập tức giận dữ gầm lên: “Mẹ kiếp! Không biết điều thì đừng trách gia không nể mặt!”
Sau đó, ta nghe thấy “soạt” một tiếng—
Lập tức, tiếng hét thất thanh của các nữ nhân trong phòng vang lên, nhạc cũng đột ngột dừng lại.
Rầm!
Ta đạp tung cửa phòng.
Lưỡi đao trong tay Tam hoàng tử còn dừng lại giữa không trung, chưa kịp bổ xuống.
Gương mặt hắn xanh mét, rõ ràng vừa bị thẳng một quyền.
Còn Lục Chấp—
Hắn siết chặt nắm , đôi mắt đỏ sậm, sát khí bừng bừng, vẫn đứng thẳng, không né không tránh.
Từ góc độ của ta, ta có thể rõ ràng thấy trong tay hắn đang nắm một mảnh sứ vỡ, sắc nhọn đến mức cứa rách cả lòng bàn tay.
Hệt như một con sói con bị dồn vào đường cùng.
Ta hừ lạnh, khóe môi cong lên, phất tay ra hiệu cho Xuân Đào đứng canh ngoài cửa, rồi từ tốn đóng cửa lại.
“Tam hoàng tử tức giận đến thế gì? Hãy bớt giận đi. Vân Xuyên quốc không quen gió nam, cũng không hiểu quy củ của ngài, càng chưa từng thấy một vị hoàng tử oai phong lẫm liệt như ngài.”
Ta từng bước từng bước tiến về phía lưỡi đao của hắn, chỉ còn cách ta chưa đầy một tấc.
Sắc mặt vẫn thản nhiên, không chút dao .
“Tam hoàng tử hà tất chấp nhặt với một kẻ nô tài không hiểu chuyện?”
Tam hoàng tử dù bị ép phải thu đao về, vẫn chưa nguôi giận.
Hắn bật lạnh, ánh mắt tràn đầy châm chọc: “Chiêu này của công chúa Chiêu Dương là gì đây?”
Lời khó nghe, ta chẳng buồn chấp nhặt, chỉ lặng lẽ đứng chắn trước mặt Lục Chấp.
Tam hoàng tử phả ra mùi rượu nồng nặc, trong giọng điệu mang theo oán giận không hề che giấu, năng vòng vo lại ám chỉ rõ ràng:
“Chỉ là một thằng ranh con, mà cũng dám ta mất mặt trước đám đông? Hắn to gan thật đấy. Hôm nay, dù thế nào, ta cũng phải ‘dạy dỗ’ hắn một phen!”
Ta vẫn tươi , giọng điệu thong thả:
“Hồng Túy Lâu mỹ nhân vô số, Tam hoàng tử sao lại cố chấp với một kẻ chẳng hề nguyện? Hay thế này đi, nể mặt bản cung, ta sẽ bảo quản sự chọn thêm vài vị ôn nhu khả ái đến hầu hạ Tam hoàng tử.”
Nói đoạn, ta tiến thêm một bước, vỗ nhẹ lên vai hắn:
“Coi như là bản cung kính ngài một chén rượu.”
Tam hoàng tử nhướng mày, khẩy:
“Bổn vương chỉ muốn hắn. Cả kỹ viện này, có ai sánh bằng dung mạo tuyệt sắc như thế?”
Hắn dừng một chút, ánh mắt bỗng nhiên chuyển hướng về phía ta, bỗng cợt, vươn tay xoa nhẹ lên chỗ vai ta vừa vỗ.
Mùi rượu trên người hắn càng nồng hơn, đôi mắt nheo lại đầy tà ý:
“Nhưng mà nghĩ lại…”
“Công chúa Chiêu Dương mới thực sự là tuyệt sắc nhân gian.”
“Người Vân Xuyên quốc các người… có câu gì ấy nhỉ?”
“Bạch tuyết ngưng dung mạo, minh châu điểm trán hồng.”
Tam hoàng tử nheo mắt cợt, giọng điệu ngả ngớn:
“Hải đường chưa thấm mưa, lê hoa đã phủ tuyết, một nửa xuân tàn… Nhưng chỉ cần có Chiêu Dương công chúa, liền có thể giữ lại nửa mùa xuân còn lại.”
Hắn cợt, ánh mắt tham lam lướt trên người ta, chậm rãi tiếp lời:
“Chức vị chính phi của bản vương, nếu công chúa nguyện ý, tự nhiên là để dành cho công chúa.”
Mùi rượu nồng nặc, lời lẽ ngông cuồng, hắn thậm chí còn muốn vươn tay nâng cằm ta.
Nhưng chưa kịp chạm vào—
“Hừ.”
Ta lạnh, nét trên mặt biến mất trong nháy mắt.
Căn phòng lập tức yên lặng như tờ.
“Chát!”
Một cái tát hung hăng giáng xuống, mạnh đến mức cả bàn tay ta cũng hơi tê dại.
Tiếng vang vọng khắp nhã gian.
Tam hoàng tử bị đánh lệch cả đầu, vài giây sau mới phản ứng lại.
Ta tiến lên một bước, hạ giọng từng chữ, ánh mắt lạnh thấu xương:
“Tề Cầu, ngươi tưởng bản cung không dám vào ngươi sao?”
Hắn ngây ra một thoáng, rõ ràng là chưa từng bị ai tát ngay trước mặt nhiều người như .
Ta nhếch môi, giọng điệu mang theo ý cảnh cáo:
“Ngươi là khách, bản cung cho ngươi thể diện, ngươi phải biết mà giữ lấy. Nếu còn dám khiêu khích bản cung lần nữa, thì nợ cũ nợ mới, bản cung sẽ cùng lúc tính sổ với ngươi.”
Tề Cầu bị đánh đến mặt mày mờ mịt.
Hắn lắc lắc đầu, giận đến mức toàn thân run lên, gào lên đầy căm phẫn:
“Thịnh Ý Nùng, ngươi thì là cái thá gì mà dám—”
Ta phẩy tay, xoay người, lại nhẹ nhàng như mây gió, từng câu từng chữ đều thấm lạnh:
“Bản cung không dám? Vì sao bản cung không dám?”
“Ngươi có thể thử xem, bản cung có thể dễ dàng bóp chết ngươi mà không ai hay biết, rồi thuận tiện bán một phần nhân này cho mấy vị hoàng huynh của ngươi không?”
Sự tức giận trong mắt hắn bị chặn đứng ngay trong cổ họng.
Ta không buồn hắn nữa, chỉ vươn tay kéo Lục Chấp lại bên cạnh, liếc hắn một cái, con ngươi tối sẫm, lạnh lẽo như băng:
“Nếu bản cung còn thấy ngươi lảng vảng trước mặt ta thêm một lần nữa—”
“Bản cung đảm bảo ngươi đứng vững vào Vân Xuyên quốc, chỉ có thể bò mà quay về Hạ quốc.”
Bạn thấy sao?