Tôi và Hoắc Minh Hiên hoàn toàn cắt đứt quan hệ.
Gặp mặt cũng không chuyện, xem như không thấy nhau, mọi việc có khả năng gặp mặt, đều tránh hết mức có thể.
Về nhà cũng không qua lại, đừng đến việc cùng ăn bữa cơm.
Bố mẹ tôi vốn đã khó chịu với cậu ta vì chuyện trước kia, giờ thấy tôi cắt đứt quan hệ với cậu ta, cũng chẳng thèm mời họ sang.
Cứ thế, hai gia đình từng thân thiết, dần dần cắt đứt liên lạc.
Tôi chẳng mảy may để tâm, vẫn sống cuộc đời mình.
Nhưng Hoắc Minh Hiên thì rất khó chịu.
Lý do cũng chỉ vì một người – Trần Tri Du.
Tôi và Trần Tri Du ngày càng thân thiết, dính lấy nhau như hình với bóng.
Hoắc Minh Hiên muốn tiếp cận Trần Tri Du, lại không muốn gặp tôi.
Cậu ta đã nhiều lần tìm cách đuổi tôi đi, đều thất bại.
Mỗi lần cậu ta đứng từ xa, mắt dán vào chúng tôi mà không thể gì, tôi lại thấy buồn .
Dĩ nhiên, tôi đã hỏi ý Trần Tri Du.
Dù sao mối bất hòa giữa tôi và Hoắc Minh Hiên cũng không liên quan đến ấy.
Nếu ấy thích Hoắc Minh Hiên, tôi cũng không đành lòng ngăn cản.
Tiếc là, hoa có ý, nước lại vô , Trần Tri Du chẳng có hứng thú với Hoắc Minh Hiên.
Thậm chí ấy còn thấy phản cảm.
“Lấy vóc dáng để phạm một là hành thấp kém, cậu ấy còn nâng người này lên, dìm người kia xuống, càng khó chấp nhận, nhất là khi các cậu là bè. Cậu ấy thế, tôi thấy giống như muốn hai ta ganh đua. Tôi nghĩ nhân phẩm cậu ấy có vấn đề, tránh xa vẫn hơn.”
Nghe , tôi chỉ muốn ghi âm rồi phát lại bên tai Hoắc Minh Hiên.
Để cậu ta biết thế nào là “gậy ông đập lưng ông”!
———-
Vì lòng tốt, tôi truyền đạt lại suy nghĩ của Trần Tri Du cho Hoắc Minh Hiên.
Hy vọng cậu ta sớm bỏ cuộc, đừng ôm mộng hão huyền nữa.
Chủ yếu là tôi quá ngán cái kiểu ám ảnh như bóng ma của cậu ta, khiến tôi lạnh cả sống lưng.
Không biết có phải cuối cùng Hoắc Minh Hiên đã nhận ra sự thật hay không mà cậu ta thật sự không còn theo dõi chúng tôi nữa.
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm như vừa giải thoát.
Nhưng chẳng bao lâu sau, trong trường bỗng xuất hiện hàng loạt tin đồn nhắm vào tôi.
Đầu tiên là một bài viết trên diễn đàn của trường, chỉ đích danh rằng tâm lý tôi có vấn đề, rằng tôi mập như là để phục vụ cho những người có sở thích quái dị.
Tiếp theo đó là vài bức ảnh với nội dung táo bạo, tư thế gợi cảm. Mặc dù khuôn mặt đã bị mờ, ai cũng có thể nhận ra đó là mặt tôi.
Thậm chí, trên bắp đùi của nhân vật trong ảnh còn có vết sẹo giống hệt của tôi.
Những ánh mắt tôi trở nên kỳ thị và đầy ngờ vực, cùng những tiếng xì xào bàn tán khiến tôi có cảm giác mình như là một miếng thịt bị đem ra trưng bày, ai cũng có thể chỉ trỏ, bàn tán.
Không thể chịu đựng thêm, tôi tìm đến giáo viên để cầu cứu.
Lúc bước ra khỏi văn phòng, tôi cờ thấy Hoắc Minh Hiên đang đứng trước mặt Trần Tri Du.
Thấy tôi, cậu ta nở một nụ đắc ý, tiến thêm một bước.
“Thẩm Gia Y, không ngờ cậu lại là loại người như . Bấy nhiêu năm qua tôi đã nhầm cậu rồi. Đồ không biết tự trọng, đừng kéo người khác vào. Sau này, tránh xa Tri Du ra, nếu ấy vì cậu mà bị tổn thương, tôi tuyệt đối không bỏ qua đâu!”
Nhìn thấy nụ chẳng thể giấu nổi trên khóe miệng cậu ta, tôi lạnh lùng đáp lại.
“Ồ, sao? Cậu tôi không biết tự trọng, có bằng chứng gì không?”
“Trong trường đã lan truyền khắp rồi, cần gì bằng chứng nữa? Huống hồ, những bức ảnh trên diễn đàn chẳng phải là bằng chứng rõ ràng rồi sao?”
“Ảnh có thể chỉnh sửa mà, sao cậu biết chắc đó là tôi?”
Tôi từng bước ép sát, ánh mắt xoáy thẳng vào cậu ta. “Tôi nhắc cậu một điều, nếu không chứng minh người trong ảnh là tôi, thì đó là tội phỉ báng; còn nếu chứng minh người trong ảnh là tôi, thì đó là tội phát tán nội dung đồi trụy. Dù là cái nào thì cũng chẳng hay ho gì đâu.”
Bạn thấy sao?