Lần nữa khi cậu ta đặt một ly trà sữa trước mặt tôi, tôi gọi cậu ta lại.
“Cậu rốt cuộc có chuyện gì, thẳng ra không?”
“Không có gì, mời bạn bè uống trà sữa thôi mà.”
“Bạn à?”
Nghe thế, tôi nhạt cậu ta: “Bạn mà thấy c.h.ế.t không cứu? Bạn mà ác khẩu tổn thương, mỉa mai dè bỉu đối phương ư? Hoắc Minh Hiên, cậu có hiểu nhầm gì về từ ‘ bè’ không?”
Trước sự chế nhạo của tôi, Hoắc Minh Hiên đỏ bừng mặt, vẻ mặt lúng túng.
Cậu ta quanh, ghé sát lại, hạ giọng: “Thẩm Gia Y, trước đây tôi sai, tôi xin lỗi. Nể quen nhau bao năm, cậu bỏ qua không?”
“Tôi bỏ qua cũng , rồi sao nữa?”
“Đã bỏ qua thì cậu giúp tôi giải thích với Trần Tri Du nhé. Cậu là vì lần trước cậu giả vờ ngất nên tôi mới không lo cho cậu. Chứ bình thường tôi luôn quan tâm cậu mà.”
Nói đến đây, Hoắc Minh Hiên nhíu mày, vẻ mặt lo lắng: “Mấy ngày nay ấy không thèm để ý tôi, chắc vì giận chuyện hôm trước. Tất cả tại cậu, cậu phải giúp tôi, dỗ cho ấy đừng hiểu lầm tôi nữa.”
Hóa ra đó mới là mục đích thật sự của cậu ta.
Nếu không vì sự lạnh nhạt của Trần Tri Du, thì cả đời này cậu ta sẽ chẳng bao giờ chịu xin lỗi tôi.
Cậu ta chưa từng thấy mình sai, cậu ta chỉ sợ Trần Tri Du không để ý đến mình mà thôi.
Vậy nên—
“Cậu thích Trần Tri Du à?”
Hoắc Minh Hiên không phủ nhận: “Tất nhiên! Cô ấy xinh đẹp, dáng người chuẩn, tính dịu dàng, ai mà không thích ấy?”
“Đúng thế nhỉ.”
Tôi gật đầu, cậu ta, rồi… nghiêm túc hỏi lại: “Vậy cậu dựa vào cái gì mà nghĩ mình xứng với ấy?”
———–
Hoắc Minh Hiên sững lại, không hiểu ý tôi: “Cậu gì cơ?”
Tôi tốt bụng nhắc lại: “Trần Tri Du tốt đủ điều, cậu dựa vào cái gì mà nghĩ mình xứng với ấy? Dựa vào chút EQ thấp lè tè của cậu, hay vào bộ não đầy cơ bắp của cậu, hay là vào cái miệng như ăn phải thứ bẩn ấy?”
“Thích một người không thể chỉ ngoại hình của họ, mà cũng phải lại mình thế nào nữa.”
“Thẩm Gia Y, cậu bị gì à!”
Hoắc Minh Hiên bị tôi chọc giận đến phát cáu, suýt chút nữa là thốt ra lời chửi rủa.
Còn tôi thì thấy hả hê trong lòng, chỉ muốn ngửa mặt lên thật to.
Tại sao cậu ta quyền mỉa mai, chế giễu tôi, còn tôi thì không thể phản kích?
Tôi đâu phải mẹ cậu ta mà phải nhịn nhục chịu đựng!
Hoắc Minh Hiên đỏ mặt, nghẹn lời tôi một lúc lâu, rồi đột nhiên nhạo.
Lòng tôi bỗng dâng lên một dự cảm không lành.
“Thẩm Gia Y, trước giờ cậu vẫn ngoan ngoãn, gì cũng nghe. Sao tôi vừa thích Trần Tri Du là cậu nổi giận thế? Tôi hiểu rồi, cậu thích tôi đúng không? Cậu ghen tỵ với ấy, nên cố năng khó nghe, muốn giữ tôi lại?
“Ngay cả việc kết với Trần Tri Du, cậu cũng có ý đồ cả chứ gì? Cậu sợ ấy sẽ cướp tôi đi, nên cố chen vào giữa hai chúng tôi, rối. Thẩm Gia Y, cậu thật có tâm cơ.
“Nói thật cho cậu biết, cả đời này tôi sẽ không bao giờ thích cậu! Đừng phí công nữa, dành thời gian đó mà nghĩ cách giảm cân đi, đừng con heo suốt đời, đến cho không cũng chẳng ai thèm!”
Tôi lạnh lùng Hoắc Minh Hiên, miệng cậu ta không ngừng phát ra những lời cay nghiệt.
Lạ thật, lúc đầu tôi cảm thấy khó chịu, dần dần, sự khó chịu ấy tan biến.
Đến cuối cùng, vẻ mặt đắc ý, tự tin như đã thấu lòng tôi của cậu ta, tôi chỉ thấy buồn .
Đàn ông, luôn tầm thường đến , mà lại tự tin đến thế.
“Yên tâm đi, nếu tôi thích cậu, tôi là chó!”
Nói xong, tôi cầm ly trà sữa lên, hắt thẳng vào người cậu ta.
Nhìn cậu ta ướt nhẹp, nhếch nhác, vẻ mặt phẫn nộ, tôi khẽ mỉm : “Biến, đừng tôi thấy ghê tởm nữa.”
“Thẩm Gia Y, rồi sẽ có ngày cậu hối hận!”
Ném lại một câu, Hoắc Minh Hiên giận dữ quay đầu bỏ đi.
Hối hận ư?
Tôi sẽ không bao giờ hối hận, chỉ mong chờ một ngày mai tốt đẹp hơn.
Bạn thấy sao?